Điều quan trọng, Lê Minh Châu tin vào phiên bản thân mình, cho dù mọi bạn sẽ mỉm cười ồ lên khi nhìn thấy một đứa khuyết tật như cậu, bằng cái giải pháp mỉa mai với khinh miệt nhất. Dẫu vậy Châu nghĩ, "Bạn cứ cười, tuy vậy rồi một ngày như thế nào đó bạn sẽ thấy tôi bên trên màn ảnh. Lúc đó, tôi sẽ rất thành công và quá đỗi hạnh phúc".


Nhiều người vẫn hay đối chiếu cuộc sống vốn là một cán cân, và trong những lúc cực nhọc khăn nhất, hai bên đầu cân sẽ lệch khỏi điểm cân bằng của nó. Đáp lại trở ngại, họ phải search được một ý nghĩa đủ lớn để kéo cuộc sống trở về với điểm ban đầu. Nếu không, bọn họ sẽ sống vào vô định, không định hướng, không ước mơ với bởi thế, không cả những nụ cười.

Bạn đang xem: Họa sĩ lê minh châu

Cuộc đời của Lê Minh Châu xuất phân phát điểm từ một cán cân lệch. Tất nhiên bản thân Châu ko được phép quyết định bản thân được hình thành với hình hài như thế nào, trong một gia đình hoàn cảnh ra làm cho sao. Nhưng cậu được quyền nghĩ về tương lai, về một Lê Minh Châu mai này sẽ là ai cùng sẽ làm cho được điều gì mang đến cuộc đời. Chuyện của Châu là cả một hành trình dài dài, đến tận bây giờ thấm thoát cũng độ 10 năm. Mỗi lúc nhắc đến cậu, người ta nhớ tới một con trai trai khuyết tật sở hữu di chứng chất độc màu da cam thì ít, cơ mà khâm phục tài năng của một họa sĩ thì nhiều.

Ngày 21/7 vừa qua,Chương trình đặc biệt Hành trình truyền cảm hứng We
Choice Awards 2018
(phiên bản We
Talk số tháng 7)dành để bàn về những câu chuyện giữa ma lanh giới "có thể" cùng "không thể". Shop chúng tôi đã gặp lại Lê Minh Châu thuộc những đường nét vẽ mộc mạc của cậu. Vẫn phong thái đĩnh đạc, vẫn nụ cười thường trực, Châu kể lại hành trình dài cậu đạp đổ những loại "không thể" để đến với ước mơ "có thể".

"Nhiều người có suy nghĩ, rằng người khuyết tật cần sự góp đỡ của nhiều người xung quanh, nhưng tôi nghĩ mình gồm thể tự làm được tất cả!" - Lê Minh Châu.



Hành trình truyền cảm hứng We
Choice Awards 2018 (phiên bản We
Talk số mon 7) dành riêng lời tri ân cho những bé người giàu nghị lực vào cuộc sống.


Cậu nhỏ xíu đáng thương mang di chứng chất độc màu domain authority cam tại xã trẻ độc lập

"Tôi thương hiệu là Lê Minh Châu, tôi 27 tuổi và là một hoạ sĩ, nghệ sĩ tự do. Khi tôi có mặt cơ thể ko được trọn vẹn như những người bình thường khác. 6 tháng tuổi, tôi được gia đình đưa vào làng độc lập (Bệnh viện Từ Dũ)".

Cuộc đời của Châu xuất phân phát từ thôn trẻ Hòa Bình, nơi những ông bố bà mẹ bất lực trước số phận của con mình đành bỏ các em từ khi mới sinh ra. Ngay từ khi xin chào đời, Châu đã là một đứa trẻ bị khuyết tật ở cánh tay cùng chân. Cậu đi lại bằng đầu gối - một phương pháp di chuyển nhưng mà theo cậu, là bất đắc dĩ lắm nhưng đành phải chấp nhận. Châu lớn lên cùng những bằng hữu bè bạn đồng cảnh ngộ với mình, thiếu tình thương cha mẹ và sự quan liêu tâm, dạy dỗ.


Chuyện cậu nhỏ xíu bị nhiễm chất độc da cam rời bỏ làng trẻ mồ côi năm 17 tuổi để tự vẽ nên ước mơ của mình. Clip: wechoice.vn


Thời điểm này, người đời nhìn vào Lê Minh Châu như một số phận đầy đáng thương cùng cần được chở che. Cậu cũng từng nghĩ cuộc đời bản thân sẽ gắn chặt với làng độc lập mãi mãi, nếu như không tồn tại tia sáng chợt lóe lên năm cậu 9 tuổi. Lúc mà, Châu bắt đầu có tác dụng quen với những đường nét vẽ.

Ngày đó, một gia sư đã đến vẽ trang trí đến những bức tường ở Bệnh viện. Cậu ranh Lê Minh Châu thuộc hạ teo tóp, di chuyển khó khăn khăn đến bên cô giáo, chú ý cô phác hoạ thảo từng đường nét trên giấy, rồi vẽ lên tường, sơn màu.

"Thấy những đường nét vẽ bay bổng, tôi cảm giác gần như là mình cũng muốn trở thành 1 phần làm sao đó như cô. Và, tôi bắt đầu nuôi ước mơ có tác dụng hoạ sĩ. Mỗi ngày cô vẽ hết bức từng này đến bức tường khác. Sau thời điểm hoàn thiện gần xong xuôi những bức tường đó, cô bắt đầu hỏi tôi cùng những đứa trẻ khác: các em gồm thích vẽ không?".

Thì ra vẽ tranh là như thế, là những nét mực uyển chuyển và bay bổng. Tất nhiên Lê Minh Châu đã chẳng thể cưỡng lại được sức hút đầy "ma lực" của những cây cây viết màu.

"Từ đó tôi bắt đầu những đường vẽ của chính bản thân mình".



Lê Minh Châu - họa sĩ vẽ tranh bằng miệng cùng câu chuyện truyền cảm hứng của mình.


Với Châu khi còn là cậu bé năm lên 9, cảm giác thật vui sướng với hạnh phúc lúc được cầm trên tay những màu sắc sắc, và cứ dần dần niềm đam mê trỗi dậy thời gian nào ko hay. Mặc dù điều này thật khó khăn vì tay của Châu bị dị tật, một bức tranh ngót nghét mất từ 5 đến 6 tiếng đồng hồ. Rồi những cây cây viết chì bắt đầu gãy...

"Tôi chuyển sang vẽ tranh bằng… miệng. Ban đầu tôi không biết điều khiển miệng mình như thế nào, rồi sự cố mỗi thời điểm một nhiều hơn. Tôi biết rằng đó là một hoá chất độc hại, nhưng tôi muốn tạo sự không giống biệt, sự độc đáo".

Năm học đầu tiên, Châu và các bạn được học vẽ cơ bản, nhận biết màu sắc sắc. Rồi thầy giáo phải đi Mỹ để kết hôn, cần lớp học cũng vì thế chảy rã. Châu kể rằng anh vẫn nhớ như in lời thầy giáo trước khi đi: "Nếu nhỏ thực sự muốn học, con phải tự mày mò".



Châu đã theo đuổi đam mê về những đường nét vẽ hơn 15 năm nay.


"Châu, beyond the lines" - Vượt qua những giới hạn

Thời điểm gia sư đi Mỹ, một đội tình nguyện viên được giới thiệu đến làng mạc Hòa Bình. Châu ko biết họ là sinh viên đến từ trường học mặt Mỹ, cậu càng ko biết rằng người đầu tiên tiếp xúc với bản thân là đội trưởng của những người bạn đó. Tên chị ấy là Courtney Marsh và chị là một đạo diễn.

"Chị ấy muốn mời tôi vào vai bao gồm của một bộ phim tài liệu và tôi khá bất ngờ. Tôi ko biết phải làm cho như thế làm sao để đứng trước trang bị quay một cách bình dị nhất. Chị cũng động viên rằng hãy làm cho thật tự nhiên".

Châu tự trấn an mình, cậu là nhân vật bao gồm của sản phẩm quay, ko phải của bộ phim. Khoảng 1 tuần sau, chị Courtney về nước. Đấy cũng là thời điểm Lê Minh Châu 17 tuổi cùng cậu bao gồm thức bước ra khỏi làng Hòa Bình, tự bước đi trên bé đường của riêng biệt mình. Châu hứa với chị Courtney, cậu sẽ trở thành họa sĩ với nhà thiết kế thời trang trong tương lai.

"Tôi đã rời làng chủ quyền như lời hứa của tôi với chị Courtney về tương lai của mình. Với lời hứa bắt đầu được thực hiện, tôi tự tin hướng về phía trước, nơi có ánh sáng ngập tràn".

3 mon sau - một khoảng thời gian rất ngắn, Lê Minh Châu nhận được một email. Đó là bức thư của chị Courtney từ tận mặt Mỹ. Trong thư, chị viết: "Tôi muốn từ bỏ bộ phim này! vì những người bạn của tôi bảo đây là một bộ phim kết thúc không tồn tại hậu, không có ý nghĩa với cả nhóm".



Mỗi lần đưa miệng ngậm cây viết màu, Châu lại dành hết sự đam mê với lý trí trong đó.


"Em sẽ theo đuổi ước mơ của mình với biến nó thành hiện thực để chứng minh mang lại mọi người thấy là em làm được. Hãy quên những người bạn đó đi, chị đừng suy nghĩ là vứt bộ phim vào thùng rác. Dự án công trình của chị đã kéo dài 2 mon trời, đó không phải là một khoảng thời gian ngắn mặc dù bộ phim tạo ra sự cũng chỉ có vài giây vài ba phút.

Nhưng em chắc chắn chị làm được nhiều hơn thế nữa cùng em sẽ cho chị một kết thúc gồm hậu và đẹp nhất, mà có thể những bộ phim, hãng sản xuất phim khác chưa từng làm" - Châu đã nói với chị Courtney như thế. Quả thực là thời điểm đó, Lê Minh Châu ko là ai và chưa bao gồm gì cả. Nhưng sự kiên định của chàng thanh niên 17 tuổi đã chứng minh sức mạnh cùng sự nhiệt thành, chị Courtney đồng ý tảo lại Việt Nam cùng cả 2 cùng bắt tay vào cuộc hành trình dài của mình.

Bộ phim kéo dãn trong vòng 8 năm với được gọt giũa trong khoảng 34 phút với thương hiệu gọi: "Chau, beyond the lines". (tạm dịch: Châu, vượt qua những giới hạn). Bản thân Châu ko đặt nặng vấn đề là bộ phim này sẽ đi tới những giải thưởng nào. Cùng thường thì những điều họ không ngờ tới, lại bất ngờ một giải pháp rất đặc biệt. Mon 2/2016, cái tên Lê Minh Châu đã được vang lên tại nhà hát Dobly, Mỹ, lúc bộ phim về cậu lọt vào con đường của Oscar đứng top 5 phim tài liệu xuất sắc nhất lần thứ 88. Châu cũng ko nghĩ bộ phim về cậu lại thành công xuất sắc vang dội. Đơn giản chỉ như một điều hạnh phúc lớn lao mang lại công sức lớn lao của chị Courtney.

Và từ đó, người ta vẫn nhớ đến Lê Minh Châu với từ khóa "Oscar"!

Xuyên suốt bộ phim "Chau, beyond the lines", người ta không chỉ thấy một cậu bé nhỏ Lê Minh Châu khuyết tật đang học ngoại ngữ, chơi đá bóng, ngoài ra thấy một khát vọng mãnh liệt của một chàng họa sĩ trẻ. Với vốn liếng là tài vẽ tranh bằng miệng vô cùng việt của mình, 17 tuổi, Lê Minh Châu quyết định rời xóm Hòa Bình, tự mở phòng tranh, dạy học, với kiếm sống bằng nghề họa sĩ, cái nghề mà khi rời khỏi làng, nhiều người đã nói với Châu rằng anh hãy thôi nuôi mộng hão huyền đi.



Hành trình của Lê Minh Châu đáng được tôn trọng vì những phi thường cậu đã vượt qua.


Từng nghĩ đến cái chết 7 lần

Ngoài bộ phim "Chau, beyond the lines" vươn ra thế giới, Lê Minh Châu cũng là người Việt nam đầu tiên nhiễm chất độc domain authority cam tham gia kỳ họp thứ 9 về "Công ước về quyền của người khuyết tật" tại Liên Hiệp Quốc diễn ra tại new york (Mỹ) trong thời điểm tháng 6/2016.

Trước toàn thể khách hàng mời tham dự hội nghị đến từ khắp nơi trên thế giới, Châu đã có bài bác phát biểu ngắn, phân tách sẻ về những nỗ lực của bản thân để gồm được bước tiến như ngày hôm nay. Châu khép lại ngày làm việc thứ 2 tại new york bằng buổi triển lãm và phân phối đấu giá những bức tranh được cậu vẽ bằng miệng.

Châu tất cả những lứa học trò theo cậu học vẽ tranh, nhưng cậu không nghĩ bản thân là một ngôi sao sáng thực sự đối với những em. Cậu chỉ là một người bình thường, đúng đắn hơn là một người truyền cảm hứng.

Châu còn nhớ, để mở được phòng tranh, cậu đã phải khiến dựng tất cả từ khoản tiền đi vay. Ngày đó, cậu là một "kẻ ăn mày" đúng nghĩa, vào người không một xu dính túi.

"Tôi suy nghĩ, tại sao họ tất cả phòng tranh nhưng mình lại không? Tôi đã nói với một người bạn, "Bây giờ em không có tiền, anh có thể đến em vay mượn 1 triệu rưỡi được không? Em sẽ trả lại đến anh đúng một tuần sau đó"". Và, chống tranh được có mặt từ lời hứa năm nào.

Khi chống tranh được dựng lên rất là trống, hầu như không tồn tại khách. Rồi nhiều người bắt đầu tò mò, họ cảm thấy những bức vẽ bằng miệng thật kì lạ và lạ hơn nữa là màu sắc sắc của chúng. Dần dần phòng tranh đi lên từ những bức tranh không nhiều ỏi và nhiều tác phẩm hơn.

"Với những người bình thường họ bao gồm khả năng vào mọi việc, còn tôi phải cố gắng tất cả. Họ cố gắng 1, 2 lần thì tôi phải gấp 10 lần để xong một tác phẩm nghệ thuật. Sau khoản thời gian bước lên đỉnh cao từ một khu vực rừng sâu thẳm để tiến tới những ngọn núi, tôi muốn quan sát lại chặng đường. Tôi đã vượt qua chúng, thay bởi đặt bản thân mãi bên trên cao, tôi biết gồm những mẫu tôi cần phải học vào tương lai. Cơ bản tôi không phải là một bé người trả hảo".


Sau hành trình dài dài, lúc chợt ngoảnh lại quan sát cả chặng đường bản thân họ sẽ nhận ra mình đã can đảm vượt qua được nhãi giới giữa "tối" cùng "sáng" như thế nào. "Đôi lúc tôi đã nghĩ tới loại chết, tổng cộng là 7 lần. Nhưng những tia sáng sủa nhỏ đã góp tôi vượt qua nhẵn tối của mình thời gian đó, để vững vai trung phong tiếp tục bước đi. Cuộc sống vốn có nhiều cực nhọc khăn, tôi đã từng muốn nhảy cầu để kết thúc tất cả.

Ngày ấy, tp sài gòn mưa xối xả, tôi chỉ còn lại bộ đồ đang với trên người, mọi thứ còn lại mất hết. Nhưng tôi đã nghĩ tại sao bản thân lại chọn loại chết, trong những lúc mình phải sống và học cách thay đổi".

Điều quan lại trọng, Lê Minh Châu tin rằng vào bản thân mình, mặc dù mọi người sẽ cười ồ lên khi chú ý thấy một đứa khuyết tật như cậu, bằng cái giải pháp mỉa mai với khinh miệt nhất. Nhưng Châu nghĩ, "Bạn cứ cười, nhưng rồi một ngày nào đó bạn sẽ thấy tôi trên màn ảnh. Lúc đó, tôi sẽ rất thành công xuất sắc và vượt đỗi hạnh phúc. Tôi sẽ luôn luôn là người truyền cảm hứng mang đến những số phận thuộc cảnh ngộ".

20 năm từ một cậu bé bị nhiễm chất độc màu da cam trong làng độc lập đến một người họa sĩ tài năng, Lê Minh Châu đã tự vượt qua cái bóng của bao gồm mình để vẽ đến đời niềm lạc quan cùng tình yêu cuộc sống.

"Luôn luôn là Lê Minh Châu, beyond the lines, tôi sẵn sàng vượt qua những giới hạn".


Chương trình truyền hình Hành trình truyền cảm hứng - We
Choice Awards
xin gửi lời cảm ơn tới đơn vị đồng hành chính doanh nghiệp Cổ phần Ô tô Trường Hải (THACO) đã cùng shop chúng tôi lan tỏa những giá trị tốt đẹp tới cộng đồng.

Chương trình đặc biệt "Hành trình truyền cảm hứng" phiên bản We
Talk do doanh nghiệp cổ phần truyền thông VCCorp hợp tác sản xuất cùng Trung trung ương Tin tức VTV24 (Đài Truyền hình Việt Nam), và đơn vị đồng hành triển khai doanh nghiệp cổ phần truyền thông PSC sẽ được phát sóng vào lúc tối thứ Bảy của tuần thứ ba trong thời điểm tháng trên kênh VTV1.

We
Choice Awards tại: http://wechoice.vn/.

*
Sinh ra với thân hình ko trọn vẹn nhưng họa sĩ Lê Minh Châu đã làm cho được những việc phi thường, truyền cảm hứng đến cùng đồng. 


Nhắc đến cái thương hiệu Lê Minh Châu, chắc rằng nhiều tình nhân hội họa không thể xa lạ. Đó là nam họa sỹ khuyết tật vẽ tranh bởi miệng, sinh năm 1991 (Đồng Nai) từng mở ra trong bộ phim truyền hình ngắn: ‘Chau Beyond The Lines’ của người vợ đạo diễn Courtney Marsh.

Ngay khi trình làng vào năm 2015, tập phim đã tạo cho tiếng vang lớn, lọt top 10 đề cử hạng mục: ‘Phim tư liệu ngắn tuyệt nhất’ tại Oscar 2016.

Minh Châu biến chuyển nhân vật dụng truyền cảm hứng, lay hễ trái tim biết bao người. 

Lê Minh Châu trong bộ phim ‘Chau Beyond The Lines’.

Xem thêm: Cách Xem Lại Lịch Sử Youtube, Cách Kiểm Tra Lịch Sử Tìm Kiếm Video Trên Youtube

Cuộc sống địa điểm làng trẻ

Trò chuyện với phóng viên sau chuyến bay từ hà nội thủ đô vào TP.HCM, cho dù khá mệt tuy vậy Châu vẫn nở nụ cười tươi rói. Được biết, Châu xuất hiện tại Đồng Nai với căn bệnh: Teo cơ khớp tứ bỏ ra (càng lớn, thuộc cấp càng teo lại).

Sáu mon tuổi, anh được gia đình đưa tới làng trẻ độc lập (BV từ bỏ Dũ, TP.HCM) - nơi chăm nuôi chăm sóc trẻ khuyết tật.

Họa sĩ Lê Minh Châu. Ảnh: Nguyễn Tấn Vinh.

"Năm 11 tuổi, tôi thực sự bị sốc khi phụ huynh quay lại tìm. Tôi vẫn lưu giữ như in phút giây đó, cô nuôi hotline tôi lên văn phòng. Trước phương diện tôi là hai tín đồ xa lạ, chưa từng gặp gỡ mặt.

Cô nuôi giới thiệu đó là bố mẹ đẻ của tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi lại: ‘Đây là cha mẹ con à?’. Bố mẹ tôi nhảy khóc, nói xin lỗi. Dịp đó tôi mới bắt đầu nghĩ không ít tới cội nguồn. Tôi cũng vướng mắc vì sao phụ huynh không nuôi mà để mình sinh hoạt làng trẻ… Bao câu hỏi liên tục lộ diện .

Khi gia đình đón về nhà ở Đồng Nai chơi, chứng kiến gia cảnh nghèo khó, tôi đang hiểu rằng, việc cha mẹ đưa bản thân vào thôn trẻ độc lập là bài toán chẳng đừng.

Đêm đầu tiên đó, mẹ thức trắng đêm, thủ thỉ tâm sự cùng người con hơn 10 năm xa cách. Đôi dịp tôi thấy bà gửi tay lên quệt nước mắt. Bà trách bản thân, để tôi buộc phải sống lạc lõng địa điểm đất khách hàng quê người’, Minh Châu nghẹn ngào kể.

Hành trình ko mỏi của nam nhi trai khuyết tật

Vượt lên nghịch cảnh, Châu đã cùng đang làm cho những vấn đề phi thường. Không ai nghĩ đứa trẻ con bị vứt rơi năm xưa có thể trở thành họa sỹ nổi tiếng, tự nuôi sống bạn dạng thân bằng cây rửa vẽ.

‘Tôi phát hiện tại mình ham vẽ, có tư duy màu sắc từ năm 9 tuổi. Năm đó, có nữ họa sĩ đến làng vẽ tranh tường, tôi chớp nhoáng bị cuốn hút, ngồi xem cô vẽ tranh.

Nhìn mảng màu sắc rực rỡ, tôi ao ước tôi cũng vẽ được như vậy. Thấy tôi chú ý xem, cô hỏi tôi có muốn học không? tất nhiên tôi trả lời là có.

Tôi ban đầu làm quen thuộc với cây bút, bảng màu. Tôi tập vẽ bằng tay nhưng không thể, tôi chuyển sang tập vẽ bằng miệng’, Châu nói.

Từ đó, hằng ngày Châu ngậm cây cây bút vào miệng, tập tinh chỉnh cây vẽ làm thế nào cho mềm mại. Thời gian đầu chưa quen, bút chọc thẳng vào họng, vào răng khiến anh nhức điếng. Vệt thương còn chưa kịp lành, Châu lại tiếp tục. Trong tương lai học vẽ thêm màu dầu, bài toán Châu bị nuốt nên màu đổi mới cơm bữa.

Tất cả những dịp đi du lịch, thăm quan… Châu đều cố gắng lưu giữ cảnh quan nơi đó và về phác thảo lại.

Anh share giấc mơ có tác dụng họa sĩ của mình cho vài fan quen biết nhưng fan ta cười phá lên rồi khẳng định, anh chẳng lúc nào làm được. Vày câu nói đó, mỗi lần vẽ tranh, Châu phần lớn giấu bên dưới đệm nằm, không đủ can đảm khoe ai.

‘Tôi suy nghĩ mình chưa vẽ đẹp. Khi anh em cùng chống dọn dẹp, lật tấm đệm lên, thấy nhiều tranh, chúng ta khen ngợi, mang tranh của tớ treo khắp phòng ngủ. Cứ thế, những tranh ảnh của tôi ban đầu được mọi fan chú ý, khách cho làng trẻ gần như ghé thăm gian cửa hàng đầu đời đó’, họa sĩ 28 tuổi bộc bạch.

Năm 17 tuổi, bởi nghị lực và quyết trung tâm của tuổi trẻ, Châu ra quyết định rời làng Hòa Bình, tự nuôi sống phiên bản thân bằng phương pháp mở phòng tranh, dạy dỗ học.

Nam họa sĩ nói cách khác thông thạo tiếng Anh, giờ đồng hồ Nhật. Anh mở một lớp học tập vẽ dành riêng cho trẻ em tự 6 mang đến 12 tuổi với mọi quốc tịch khác nhau. Toàn bộ các em học tập vẽ sẽ áp dụng ngôn ngữ tiếp xúc hoàn toàn bởi tiếng Anh.

Châu hướng dẫn các em bé dại học vẽ. 

Vài năm nay, anh thuê căn hộ chung cư chung cư nhỏ, làm khu vực ở, vẽ tranh và gửi lớp vẽ về nhà.

Những yếu tố hoàn cảnh khó khăn, Châu đầy đủ miễn hoặc sút hoặc phí. Châu cũng cài màu vẽ tặng, tạo điều kiện cho những em có thể theo đuổi đê mê giống anh ngày xưa.

Không tạm dừng ở đó, Minh Châu đã bao gồm một hành trình không mỏi, tham gia vào các chuyển động từ thiện, vẽ tranh quyên góp tiền đến những thực trạng bất hạnh.

Anh thường xuyên xuyên sát cánh đồng hành cùng lịch trình "Xanh yêu thương thương" - một dự án công trình thuộc Hội Y tế công cộng thành phố hồ chí minh triển khai nhằm cải thiện sức mạnh học đường tại các vùng sâu vùng xa (Nước sạch học tập đường, bên nội trú, nhà dọn dẹp học đường...) 

Bức hình ảnh Châu vẽ quyên góp mang lại bà nhỏ vùng thiên tai. Ảnh: Nguyễn Tấn Vinh.

Hai năm trước, trận bè lũ kinh hoàng quét qua những tỉnh miền Trung. Nhân ngày ra thành phố hà nội chơi, Châu ra quyết định lên Bờ hồ vẽ tranh, phía bên dưới giá vẽ đặt hộp đựng tiền.

Mọi bạn qua lại, trầm trồ trước khả năng của chàng trai khuyết tật. Nghĩ về anh biểu diễn vẽ tranh mưu sinh, chúng ta thi nhau mang đến tiền vào thùng. Sau đó, Châu gom toàn thể số tiền được 2 triệu đồng, nhờ cất hộ đến một nhóm chức thiện nguyện, ủng hộ đồng bào bị thiên tai.

Cách đây vài tháng, trong một sự kiện, tranh ảnh Châu vẽ được có ra đấu giá. Số tiền chào bán tranh được BTC gây ra 2 nhà lau chùi và vệ sinh ở tỉnh Bình Thuận với Gia Lai cho các học trò nghèo. Châu còn tham gia cùng một vài mạnh thường quân, vẽ tranh ủng hộ tiền xây cầu cho bà bé tại tỉnh bến tre và chi phí Giang.

Lễ khai công xây dựng cây cầu bằng tiền Châu vẽ tranh quyên góp.

Hiện tại, nam họa sĩ còn dạy vẽ miễn phí cho một số trong những trung chổ chính giữa nhân đạo. Châu trung ương sự, mỗi ngày anh chỉ ngủ 4 tiếng, dành 20 tiếng còn sót lại để lao động thẩm mỹ và nghệ thuật và có trái tim nhân hậu của bản thân trao tặng kèm cuộc đời.

Ngoài các dự án thiện nguyện cộng đồng, mỗi tháng Châu tích cóp một phần tiền kiếm được, ủng hộ trên danh nghĩa cá thể cho phần lớn trường hợp nặng nề khăn. 

"Cuộc đời không cho tôi lành lặn tuy thế tôi sẽ biến cuộc đời mình thành điều hoàn hảo nhất", Châu nói.

 

Lê Minh Châu trao quà cho học sinh vùng sâu vùng xa trong dự án thiện nguyện của mình.