Vào năm An Hóa sản phẩm công nghệ mười lăm, trần gian vô thuộc bất ổn, đế vương lệ thuộc vào thái giám, đổi mới bù nhìn, nội những suy tàn, thái giám quyền lợi hoành hành, cách thức lệ quốc gia chưa được lập, quần thần phân nửa trọn vẹn bị tận diệt.

Bạn đang xem: Nàng dưới lớp long bào

Ngày đầu xuân trời còn rất lạnh, gió thổi rầm rì làm phần lớn cành non bên trên cây rung động, vậy mà bất luận bao gồm rung mang đến độ nào con diều bướm trắng mắc ở bên trên vẫn ko rớt xuống, Sở Luyến đứng bên dưới cây ngước đầu nhìn, tủi thân than nhỏ.

“Ông ơi, ông ơi! Không rước được!”

Tiểu viện đổ nát hoang tàn, kế bên cái cây trơ trụi cũng chỉ gồm cỏ dại rubi hoe sơ xác, hiên nhà dài chạy dọc thân sân viện, trong cả gian ngói xanh duy nhất có thể tránh gió tường cũng bong tróc từng mảng lớn, để lòi ra đất đá mặt trong.

Bên bên dưới mái hiên, một lão thái giám mặc mẫu áo bông mỏng, ánh nhìn đùng đục nhìn qua một cái, bởi vì đã phệ tuổi đề xuất cũng không đủ can đảm đi lung tung, chỉ có thể nhìn cái sào trúc bị vứt bỏ dính đầy rêu xanh mà lại chỉ chỉ.

Sở Luyến mừng rỡ chạy tới, ngoài ra cái sào trúc kia bao gồm ở đây từ năm ngoái, dáng vẻ nàng không cao, cơ hội kéo sào trúc tới bao gồm chút chật vật, tay nhỏ tuổi ôm sào trúc khều bé diều có chút đáng thương, run rẩy một hồi ở đầu cuối cũng khiến cho con diều rớt xuống.

“Phù, may sau cuối cũng mang được, không thì sau đây cũng không nghịch được rồi.”

Dáng vẻ của nha đầu này giống như người mẹ rủi ro xấu của nàng, không có khuôn mặt rất đẹp khuynh thành, cũng không tồn tại mệnh quản lý tử, nhì hàng lông mày black mảnh như lá liễu, đôi mắt hạnh trong vắt, môi hồng răng white bẩm sinh, khuôn miệng lúc cười thoạt chú ý y như hoa nở tháng tư. May cố gắng còn nhỏ tuổi tuổi, khuôn mặt trước đó chưa từng lớn thêm mà bởi vì quanh năm xuyên suốt tháng thiếu hụt dinh dưỡng, mặt nhỏ xíu hơi vàng, thân thể vừa bé vừa yếu.

“Chao ôi, bị cành cây kia đâm rách rưới rồi.” Sở Luyến vuốt ve bé diều làm bởi vải tía thôi ráp, cây trúc đâm thủng một lỗ sinh hoạt ngay chủ yếu giữa, nhíu mày đau lòng.

Lão thái giám chậm trãi cách xuống thềm đi tới, ráng lên xem xét, nhìn nha đầu sắp đến khóc tới nơi, rối rít dỗ dành: “Không sao, vẫn còn rất có thể bay, nếu cất cánh không được, lại nhờ vào Tiểu An Tử làm lại một chiếc là được.”

Sở Luyến stress gật đầu, sau mười năm sống ở lãnh cung không người nào hỏi năm này, chỉ độc nhất vô nhị Tiểu An Tử thường xuyên đến giúp đỡ chút ít, nữ và lão thái giám có thể sống cho tới giờ đông đảo nhờ đại ơn của tè An Tử.

Giờ ăn trưa đang qua được một lúc, lão thái giám đi rước bữa trưa mới lờ đờ quay về, chú ý Sở Luyến ngồi xổm bên trên tảng đá luyện chữ thì gọi thiếu nữ một tiếng: “Nha đầu mau lại đây, hôm nay có món ăn ngon.”

Sở Luyến hai bước thành một mau chóng chạy qua, mau chóng đã khôn cùng đói bụng, vừa quan sát thấy đĩa cơm đầy thịt ánh nhìn lập tức sáng sủa trưng như đèn, mỉm cười vui vẻ: “Chẳng lẽ trong cung có chuyện vui gì ạ, nhiều thịt như thế này, thiệt là thơm!”

Mặc mặc dù chỉ là món ăn còn quá của bạn bên ngoài, nhưng mang lại miệng hai bạn họ tức thì lập tức biến thành thức ăn ngon rất khó có thể có được, xa xưa nhiều lắm cũng chỉ bao gồm chút canh suông, nếu muốn thấy món ăn mặn thì trong cung phải tất cả chuyện vui new được, còn sót lại chỉ tất cả Tiều An Tử tự lấy phần thịt của bản thân mình đưa mang đến họ.

“Nghe nói Mục Đại tướng tá quân của phủ quốc công dẹp loạn sẽ trở về, buộc phải trong cung mở tiệc thiết đãi.”

Sở Luyến cũng không hỏi ai là chủ trì bàn tiệc, bất luận là ai thì việc này cũng khá xa vời đối với nàng, ăn uống hết cơm trắng trộn nước thịt vào chén new là chuyện đáng thỏa mãn nhu cầu nhất.

Thêm mấy ngày nữa vẫn ko thấy đái An Tử tới, Sở Luyến khoác áo bông dày dày đứng tức thì đầu ngọn gió quan sát quanh một lúc, bộ áo quần này là tè An Tử đưa cho phụ nữ hồi đầu năm, mặc dù rằng là quần áo của nội thị cơ mà phá lệ được mặc trên bạn Sở Luyến.Thân sinh mẫu mã thân Lâm thị vốn là cung nữ, mười hai năm kia được hoàng đế say rượu lâm hạnh, cơ hội đó hoàng đế có một sủng phi là Ban thị, Ban quý phi trời sinh hay tị tị, cho tới tuổi trung niên càng tởm gớm, cấp thiết chịu được khi nhà vua sủng hạnh đàn bà nhân khác, sau tối đó, Ban quý phi sai bạn ngay trước phương diện hoàng đế khiến cho Lâm thị được sủng hạnh đang sinh sống sờ sờ bị ném vào hồ nước trong cung. Hoàng đế ngay lập tức chấn kinh, từ kia long thể suy tàn.

Ban quý phi biết bạn dạng thân thất trách, lập tức đậy dấu, chuyện này thay đổi tối mật vào cung, trong tương lai Sở Luyến mới được nghe tè An Tử nói lại bắt đầu biết. Mẫu mã thân của cô bé vốn nhu nhược, không thủ thỉ này mang lại nàng, thậm chí còn cả chuyện làm nuốm nào nàng hoàn toàn có thể mạng phệ sống sót, bị biếm vào lãnh cung rồi sinh con cũng không hề đề cập tới.Đại khái chắc chắn là bị Ban quý phi dọa mất mật nên Lâm thị nuôi Sở Luyến khôn xiết cẩn thận, mấy năm nay không thể dám mang lại nàng thoát khỏi lãnh cung nửa bước, sợ Ban quý phi biết đã dìm chết người con của bà, mặc dù cho chỉ là một cô công chúa cũng không thể dám lộ ra một tia tin tức.

Mãi mang đến hai năm kia Lâm thị mắc dịch lạ, khắp tín đồ lở loét, dung mạo bị hủy từ từ chết đi, tất cả đều nhận định rằng bà là một trong những cung nữ thông thường lập tức mang lại tịnh nhạc mặt đường hỏa táng…

Còn lão thái giám kia đầu xuân năm mới mới đưa tới sống nghỉ ngơi lãnh cung, kín đáo này không còn biết được.

Bỗng nhiên Sở Luyến kinh hãi, nhìn đám người ở cách đó không xa khôn xiết hung hăng hướng đến viện.

“Ông ơi! nhiều người quá!”

…..

Sở Luyến đang tá hỏa và lão thái giám bị túm vào trong viện, bên trong tiểu viện đổ nát có tương đối nhiều người, đấy là lần thứ nhất trong đờ thấy tình hình như vậy, Sở Luyến sốt ruột ôm chặt lấy lão thái dám, như thế cũng không gây khó khăn cho người đang túm lấy nàng, lôi cuốn hút kéo vài cách rồi bổ xuống đất, hai tín đồ đang muốn tách nàng ra đột nhiên dừng đụng tác.

Sau đó Sở Luyến chú ý thấy bao gồm người đang đi vào chỗ mình, một song ủng tỳ hưu viền vàng gõ lên mặt đất tạo music vang dội, góc ngôi trường bào đỏ thẫm thêu cá chuồn lay động, đẹp đẽ quý giá khác thường, khí cố uy nghiêm.

“Ngẩng đầu lên đi.”

Bốn chữ âm điệu hờ hững như giờ đồng hồ hoàng hôn vang vọng vào tai là music hay nhất mà lại Sở Luyến nghe qua trong suốt một đời, độc nhất vô nhị thời thiệt sự quên cả sợ hãi hãi, trừng mắt ngẩng đầu chú ý lên.

Aveland - Truyện ngôn tình, đam mỹ, chuyện tranh full nhanh, update liên tục
View&noscript=1" alt="*">