home » họ Nợ Nhau Một đời niềm hạnh phúc » Đi sang một Cuộc Tình, chúng ta Vẫn Nợ Nhau Một đời Hạnh Phúc


Duyên phận đã để bọn họ gặp nhau, yêu nhau nhưng chắc hẳn rằng do không nợ nhau yêu cầu đã xa nhau như thế. Ừ thì buông tay gật đầu đồng ý cắt đứt duyên tình dẫu vậy sao lại đau lòng mang đến vậy, không oán trách, không hờn giận nhưng rõ ràng giường như bọn họ vẫn còn nợ nhau một tình yêu.

Bạn đang xem: Ta nợ nhau một đời hạnh phúc

 

Liệu giữa fan với người cần bao nhiêu duyên mới đủ để chạm mặt nhau? Em và anh nên nợ nhau thêm bao nhiêu ơn huệ mới rất có thể bên nhau mang đến cuối đời?

 

Phải chăng, kiếp trước bọn họ đã từng xoay đầu nhìn nhau bắt buộc kiếp này mới gồm đủ duyên gặp gỡ lại. Thân vô số tín đồ lướt qua mỗi ngày chúng ta đủ duyên để gặp nhau, dẫu vậy còn nợ?

*

Người ta vẫn bảo rằng đông đảo cuộc chạm mặt gỡ bên trên đời mọi mang một ý nghĩa sâu sắc nào đó và hai tình nhân nhau cũng xem là có duyên, tất cả nợ cùng với nhau. Do trên cuộc sống này, vòng quay vẫn luôn vội vã, đã gồm bao nhiêu bạn cứ lướt qua nhau như bao kẻ lạ ko phải quen.

 

Phật nói rằng, cuộc sống con fan chỉ là 1 giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này tiếp liền kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nợ nhau. Nhỏ người chạm chán nhau là bởi vì chữ duyên, sống cùng yêu nhau là bởi vì chữ nợ.

Stt mặc dù tình yêu lớn đến bao nhiêu thỉnh thoảng cũng khó vượt qua được nhì từ “duyên nợ”

Em chỉ cười. vì cũng chỉ mình em hiểu được mình đã mất duyên cạn nợ. Hay hợp lý và phải chăng là chúng ta đã gặp mặt nhau không đúng thời điểm.

 

Đã là duyên phận thì ai có thể đoán biết trước được, cần đi được với nhau đến từ bây giờ cũng là duyên. Để rồi sau đó, anh thôi nghĩ cho chuyện buông tay, em thì chỉ nghĩ về về một mình anh giữa những ngày hạnh phúc. Bọn chúng mình lẫn nhau cơ hội, để lối mang đến hai ta một đợt nữa chạm tay vào yêu thương.

*

Trong cuộc đời, duyên phận luôn vẫn là một cầu nối vô hình dùng để làm se tơ duyên đến những hai bạn yêu nhau. Nhưng chưa hẳn lúc như thế nào chữ duyên cũng đầy đủ dày đầy đủ đậm nhằm dệt bắt buộc chữ phận được đong đầy tròn trịa.

 

Đừng ráng gắng tìm phương pháp đi ngược nắng, ngược gió, cũng đừng tìm cách níu kéo một fan đã một mực hy vọng buông, cùng càng đừng tìm giải pháp chắp vá cho sự tàn lụi của chữ duyên phận khi chúng đang đi đến giới hạn cần phải biến tan.

 

Em từng yêu quý anh, anh từng thương em, bọn họ từng yêu thương nhau, đúng, bọn họ của thời tuổi con trẻ ấy từng rất thương nhau. Nuốm thì sao? “đã từng” nghĩa là đã hết ở hiện tại nữa. Chúng ta không còn mặt nhau, họ không còn mến nhau, trách ai đây, trách anh, trách em? tốt trách thanh xuân của chúng ta qua đi quá gấp vã? 

 

Những gì em vẫn khư khư giữ cùng ôm chặt vào tim là từng miếng kí ức loang màu thời hạn của anh tuy vậy với em nó chẳng thể buông bỏ được. Anh tất cả còn giữ gìn điều gì về em không? bất kể điều gì về em cũng chỉ nên quá khứ đã có lần xảy ra, giờ nó là hoài niệm cùng là những cảnh phim nhiễu sóng. Họ mãi nợ nhau một cuộc tình.

*

Hết yêu, sao mình còn nợ nhau rất nhiều điều vậy anh? Nợ tình cạnh tranh đòi cũng chả biết trả bằng phương pháp nào khi cả hai chỉ từ là quá khứ của nhau. Núm nhân, fan cũ đã có lần thương đành nợ nhau một đời hạnh phúc.

 

Rõ ràng là hết yêu, cụ thể đã quan yếu ở cùng cả nhà được nữa dẫu vậy tại sao họ vẫn thấy luyến nhớ tiếc như vậy, chắc rằng là do chúng ta nuối nhớ tiếc một quá khứ tươi đẹp, tiếc nuối một nhân duyên, nuối tiếc rất nhiều hơi ấm, thói quen cực nhọc từ bỏ…vậy rõ ràng họ vẫn còn nợ nhau một đời hạnh phúc…

 

Rồi cũng cho lúc duyên tàn, phận tan, chỉ kịp giữ lại chút xốn xang vị trí lồng ngực mơ hồ khi vô thức nghĩ về một hình bóng, chỉ kịp vướng lại sự trông ước ao đến khờ khạo của kẻ sinh sống lại, cùng với sự hững hờ của một kẻ đang ra đi. Vậy là vĩnh cửu ta nợ nhau một cuộc tình.

 

Lời kết: Kiếp này bạn có thể chỉ đi cùng một đoạn đường, dù bi tráng thương, nuối tiếc cơ mà hết nợ vẫn phải buông. Ai dám có lẽ rằng con fan đến cùng với nhau không tồn tại lấy 1 phần nhân duyên. Cầm nhưng gặp gỡ gỡ là duyên, còn đi được với nhau bao xa thì phải xem ta tất cả bao nhiêu nợ ân tình.

Phương Uyên là điều dưỡng ở khám đa khoa lớn, có mặt trong nghèo khó, tuổi nhỏ dại gặp nhiều đổi mới cố nhức thương do thế mà sớm trưởng thành, hiểu chuyện. Xuyên suốt thời đi học, cô luôn luôn là trọng điểm điểm, được thầy cô hết sức mực chăm chú vì thông minh, sáng sủa dạ. Tuy vậy khi bước chân vào buôn bản hội, giữa cái người hối hả, Phương Uyên khiêm tốn giữ mình, chỉ mong muốn làm tốt công việc, thủ phận thủ thường xuyên sống qua ngày bên cạnh gia đình.

Nam Khánh là một doanh nhân thành đạt, sở hữu tài sản đồ sộ. Anh sớm mồ côi cha mẹ, nên lăn lộn thương trường làm chủ công ty trường đoản cú đuổi song mươi, tính tình rét mướt nhạt.

Hai fan họ vốn thuộc về hai chũm giới, nhì tầng lớp không giống biệt. Dẫu vậy trời khéo trêu ngươi, trong một đêm nọ, hai đường thẳng song song lệch khỏi quy trình mà cắt nhau. Phương Uyên cứu giúp Nam Khánh thoát khỏi cái chết, giúp anh rũ mặc kệ cảm trường đoản cú ti gan góc đứng dậy một lượt nữa. Mau chóng chiều kề cận, anh với cô từ xa lạ đến thân quen, phải lòng nhau lúc nào chẳng hay.

Đây cũng là lúc bánh xe cộ nhân quả oan nghiệt bắt đầu quay, kín chín năm ngoái dần được hé mở. Tưởng lương duyên lại hóa ra nghệt duyên, tưởng gặp đúng người nhưng bất ngờ sai thời điểm. Một đợt nữa sóng gió lại ập tới với Phương Uyên, cô lâm vào vòng xoáy yêu thương hận, vướng mắc trong tình tay rối rắm.

Cô là hạnh phúc của anh cũng chính là quả nghiệp mà lại anh đề nghị trả đến tội nghiệt sẽ phạm phải.

Xem thêm: Tiểu Sử Diễn Viên Hồ Nhất Thiên, Hồ Nhất Thiên Là Ai

Anh là tình thân cả đời cô, là người khiến cô giằng xé giữa tình yêu với tình thân.

Đời này anh và cô vẫn định sẵn ko thể chung đường, bởi vì tội nghiệt, bởi vì tình thân, vị công lý đành nợ nhau một đời hạnh phúc.


*

Đêm muộn, trên thai trời không tồn tại nổi một vày sao bất chợt lóe sáng. Sấm sét lúc ẩn thời điểm hiện, lúc ở đằng đông thoắt chiếc đã chạy cho đằng tây. Mỗi lần sấm chớp xuất hiện, âm nhạc lớn như thể trời gầm, dẫu ai đang ngủ say cũng bắt buộc thức giấc.

Bà Hạnh đơ mình tỉnh dậy, nghe tiếng mưa rơi lộp độp, vỗ nhẹ lên ngực, từ trấn an mình. Thấy nơi nằm cạnh bên trống không, bà vun rèm, đi ra bên ngoài phòng khách. Chỗ đó tất cả cô gái bé dại gắn bó với bóng đèn để bàn hình bé gấu đang cặm cụi làm bài. Cô bé xíu chuyên trọng điểm tới nỗi không nhận biết sự lộ diện của mẹ.

"Sao nhỏ không bật đèn ở phòng khách? Cái đèn bàn đó gồm sáng gì đâu Uyên? xem chừng hư đôi mắt nha con, tiết kiệm ngân sách và chi phí quá cô ơi!"

Bà Hạnh luôn thể tay nhảy công tắc, không gian vốn nửa về tối nửa sáng nhanh chóng sáng choang, đối với ban nãy trái lập một trời một vực. Cô gái bé dại không quen, chớp đôi mắt vài cái, lông mi ngoằn ngoèo khẽ lay đụng như bướm vỗ cánh. Bà hạnh được cha người con, hai trai, một gái. Trái ngược với nhị anh tính tình viên mịch, cô con gái út Phương Uyên ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Con nhỏ xíu không đầy đủ thông minh mà nhỏ chăm chỉ, năm nào thì cũng là học viên giỏi, nghe thầy cô khen con, bà mát ruột mát dạ.

Gia đình bà Hạnh nghèo khổ, thu nhập cá nhân chủ yếu dựa vào việc ông Đẩu chạy xe download thuê cho người ta. Hai bằng hữu Định cùng Đức nghỉ học từ sớm, người theo thân phụ lái xe đường dài, fan giúp bà bầu cáng đáng việc đồng áng trên mảnh ruộng nhỏ. Vợ chồng bà luôn luôn mặc cảm vì bí thiếu đủ bề không lo cho con ăn uống học tới khu vực tới vùng như fan ta. Đàn ông đàn ông học không nhiều vẫn sống được, đàn bà không bằng, không cấp cho thiệt trăm bề. Vậy đề nghị vợ ông xã họ quyết tâm cho Phương Uyên học thành tài nhằm mai này phấn kích tấm thân.

"Mẹ lại trêu con! nhỏ có tiết kiệm chi phí gì đâu, chỉ nên sợ đèn sáng vượt làm bà mẹ mất ngủ."

Phương Uyên bỏ bút xuống, xụ khía cạnh hờn dỗi. Cô bắt đầu mười lăm, phiên bản tính con nít vẫn còn đó. "Cái con nhỏ bé này, còn bày để hờn dỗi nữa!"

Bà Hạnh véo má con, quan sát vào khuôn mặt còn non choẹt, bà mỉm cười hạnh phúc. Vợ ông chồng bà lam đồng đội quanh năm, da black nhẻm vậy mà thiếu hiểu biết sao sinh Phương Uyên ra trắng như bông bưởi, cute ai gặp gỡ cũng thích. Mai này bé khôn lớn, sao bà đành lòng gả đi? nhưng lại giữ bên tín đồ thì tội cho con bé, cạnh tranh nghĩ thật!

"Đau con! Mọi fan kỳ ghê, cứ ưng ý nhéo má bé miết. Mai mốt phía hai bên má xệ xuống như nhỏ chó phương diện xệ của nhà bà Bảy đầu ngõ là con giãy đành đạch bắt thường đó!"

Mẹ véo ko đau một chút nào nhưng Phương Uyên sẽ quen nhõng nhẽo, tức khắc ôm mặt ăn uống vạ. Nói tới con chó chục triệu bà Bảy bắt đầu mua, cô bật cười khúc khích. Những lần đạp xe đi học ngang qua nhà bà ấy, cô đều cố tình chạy chậm trễ lại, cốt để ngó xem loài vật ngộ nghĩnh kia.

Từ thân phụ sinh bà bầu đẻ cho tới giờ, Phương Uyên chưa bao giờ thấy con chó nào chân ngắn cũn cỡn, thân toàn giết thịt là thịt, còn phương diện thì ôi thôi rầu hết thuốc chữa. Cô vướng mắc mãi thiếu hiểu biết nhiều sao bà Bảy vứt số tiền to ra cài nó về trong khi nhà bà ấy buôn bán vàng. Tín đồ làm ăn buôn bán thường tin phong thủy, bà ấy nên được đặt tượng mèo thần tài bắt đầu phải. Chó khía cạnh xệ có thể gọi khách hàng vào sao, với khuôn mặt ủ dột đó? Bà Bảy không chồng, không con, tính tình kỳ quặc bảo sao cân nhắc khác người thế. Hoặc chắc rằng tiền nhiều quá, bà ấy tìm kiếm cớ tiêu pha.

"Thôi đi cô, nhỏ chó đó mặt xệ nhưng mức giá triệu, còn bé mà xệ vậy không có ai thèm rước đâu, ế chỏng chơ!"

"Kệ, con không sợ! nhỏ không thèm lấy ông chồng đâu, nhỏ ở với ba chị em hoài luôn!"

Phương Uyên ôm siết lấy mẹ, hồn nhiên thề thốt. Bà Hạnh bĩu môi, không hề tin, cảnh tượng này quen thuộc lắm, xa xưa bà cũng nói y vậy với mẹ. Hiệu quả mười tám đang nằng nặc đòi rước chồng, hai mươi hai đầy đủ nếp đủ tẻ.

"Thôi, thôi, cho mẹ xin! Khuya rồi, mười một giờ đồng hồ chứ ít gì, bé tranh thủ làm cho bài xong rồi vào ngủ. Thức tối thức hôm ko có tốt cho sức mạnh đâu."

"Dạ, nhỏ biết rồi. Để nhỏ làm kết thúc đề toán này là bé ngủ liền, tiếp đây ngày thi học tập sinh giỏi nên thầy giao bài bác tập các lắm."

"Ừ, thì bà mẹ nhắc con vậy đó!"

"Dạ!"

Bà Hạnh xoa đầu con, sau khi ngừng hoạt động sổ lại mới đi vào buồng ở nghỉ. Phương Uyên lại quay về với những công thức cứng nhắc, hặm hụi làm bài. Mấy ai gọi được để dành được những thành tựu mà mọi tín đồ ngưỡng mộ, cô gái bé dại phải cố gắng không hoàn thành nghỉ, thức khuya dậy sớm học hành.

Bên ko kể gió thổi mạnh, bụi chuối trước công ty tàu lá rách rưới bươm. Mưa ngày nặng hạt, bên dưới ngọn đèn mặt đường leo lét, khắp nơi một mảnh trắng xóa.

Trên tuyến đường quốc lộ, một loại xe thiết lập đang lăn bánh. Dưới cơn giông bão trung bình tã, mẫu xe ấy nhỏ bé y hệt như con kiến. Tài xế là người bầy ông trẻ em tuổi, cơ bắp cuồn cuộn. Còn người ngồi làm việc ghế phụ bên cạnh chắc trung bình năm mươi, tuỳ thuộc thô kệch như vật chứng cho cuộc sống lam lũ.

"Sao tình cờ lại mưa lớn thế không biết, chắn không còn tầm chú ý rồi. Nhỏ chạy chậm trễ thôi Định, nếu cần thiết thì phụ vương con bản thân tìm địa điểm đậu lại, đợi sút mưa hẵng chạy tiếp!"

Ông Đẩu dặn con, gương mặt ông lúc nào cũng khó đăm đăm như thể vẫn quạu quọ chuyện gì. Thực tế ông hiền từ và tốt bụng lắm nhưng cuộc sống đời thường không nhằm ông sống đúng với phiên bản tính thật của mình. Cơm áo gạo tiền đè nặng trên vai, nó làm cho ông khổ, ông buồn, tính tình ngày một cộc cằn, lạnh nảy. Chỉ lúc nào cả gia đình quây quần, người lũ ông này bắt đầu khuây khỏa mỉm cười.

"Ba lặng tâm con chạy chậm trễ lắm rồi, cứ như rùa ấy!"

Định tảo sang nhìn ba nhoẻn mồm cười, lộ ra cây răng khểnh. Ông Đẩu ngước đầu lên, bất thần hét lớn:

"Mau tấp xe cộ vào lề, tức thì lập tức?"

"Hả? Sao vậy ba?"

Định ngơ ngác hỏi tuy thế khi anh nhìn thấy khung cảnh phía trước liền hiểu ngay vấn đề. Thân màn mưa trắng xóa, một loại xe hơi vẫn lùi về sau, với vận tốc rất cấp tốc mà không có đèn xi nhan giỏi tiếng còi.

Như một lẽ tất nhiên, mặc dù rằng Định đã cố gắng hết mức hoàn toàn có thể thì cuộc va đụng vẫn xảy ra. Đầu xe cài bị đuôi xe hơi đâm mạnh, lõm vào. Tư phía là đồng ko mông quạnh, là đêm đen tối mịch, tiếng động khủng cách mấy cũng chẳng có tín đồ biết.