Các bậc U60, vững chắc ngày xưa ai cũng biết bài xích thơ nhưng cậu bé xíu cùng thời với mình đã viết. Nhân năm Mậu Tuất, công ty thơ vẫn kể câu chuyện về bài bác thơ nhưng ông nhận định rằng con chó này vẫn "cõng lão Khoa đi chu du".

Bạn đang xem: Sao không về vàng ơi


Nhà thơ è Đăng Khoa
Chuyện cứ như hoang đường. Ấy là cái bài xích thơ tôi viết về bé chó nhỏ của tôi. Năm ấy, năm 1967, tôi còn là 1 trong cậu rực rỡ con. Cùng người bạn bè nhất của tôi đó là chú cún vàng, một nhân vật thiết yếu của bài bác thơ nhưng mà tôi đã viết. Nửa nỗ lực kỷ sau, tôi có mặt ở hà thành Paris, dự liên hoan tiệc tùng Thơ thuộc với các nhà thơ chũm giới.
Tôi rất không thể tinh được khi chúng ta đọc của Pháp trong một trong những buổi giao lưu giữ lại mong muốn nghe tôi đọc bài bác thơ: "Sao ko về tiến thưởng ơi?" bởi nguyên phiên bản tiếng Việt.
Thú thực, trong thâm nám tâm, tôi không muốn đọc bài bác thơ đang quá cũ. Bài bác thơ viết trong chiến tranh, lại đọc ở thời bình, vào một thai khí quyển hoàn toàn khác. Thêm nữa, một "lão già khú đế" lại hiểu thơ của chú bé bỏng con, nghe lạc lõng nuốm nào. Tôi nói vui: "Bây giờ thì người bạn nhỏ dại thân thiết của tôi, chú cún rubi đã chết. Mà bị tiêu diệt từ rất lâu rồi. Chết chưa phải vì bom đạn nhưng mà vì… tuổi già mức độ yếu. Tôi bất ngờ con cún đá quý đã chết từ thời điểm cách đây nửa núm kỷ vẫn lẽo đẽo theo tôi, vẫn cõng tôi đi du ngoạn khắp nơi, lại tới được cả xứ sở hun hút này. Hiện giờ thì tôi xin dắt nó ra đây vái kính chào quý ông, quý bà cùng tất cả các quý vị." Rồi tôi đọc bài xích thơ. Cả khán phòng cười ồ. Bạn Pháp cực kỳ yêu những con vật trong nhà. Cũng vì yêu con cún Vàng mà họ yêu thêm bài bác thơ của tôi.
Cũng không ít người tò mò và hiếu kỳ hỏi tôi về chú cún này. Khôn cùng cám ơn bạn đọc vẫn còn nhớ đến thằng bạn của tôi, mặc dù cậu qua đời núi cũng đã lâu rồi. Hiện nay nếu còn sống, vững chắc cu cậu cũng đã ở cái tuổi…sáu mươi. Nghĩa là cũng đã già khú đế, già như ông công ty của cậu.
Cún đá quý là bạn bè của tôi. Tôi và cậu Vàng luôn luôn có nhau. Bạn hãy cứ hình dung như thế này nhé. Một chú nhỏ xíu 9 tuổi lũn cũn, nhem nhuốc, xống áo xộc xệch, loe loét mực xanh, mực tím. Sau sống lưng chú ta là con Cún Vàng.
Mẹ tôi khôn xiết yêu loại vật, coi bọn chúng như member trong nhà. Đặc biệt là chó. Bà không lúc nào đem chào bán hoặc làm thịt thịt. Lúc chó già, gầy chết, bà lấy hầu như tấm áo cũ, bó lại rồi đem chôn ở góc vườn. Cũng như mẹ, mấy anh em tôi, tuyệt không ai ăn giết thịt chó.
Con Cún Vàng của tớ rất khôn. Dường như hắn biết tất cả mọi chuyện. Biết mà không nói được. Thế new khổ. Tôi yêu quý hắn lắm. Cùng hắn cũng khá quý tôi. Có hôm, trời về tối mò, nhà bao gồm canh cua, hoặc cá rán, người mẹ tôi thường dành phần ngon nhất, cho vào cái liễn mầu domain authority lươn, bảo tôi sở hữu sang biếu bà ngoại. Bà nghỉ ngơi với cậu, phương pháp nhà tôi một quãng đường. Con Cún đá quý lại lũn cũn theo tôi ra đi. Tất cả hắn ríu rít bên cạnh, tôi không ngại bóng đêm, cũng không hề sợ ma nữa.
Có lần nửa đêm, mưa phùn rung lắc rắc, nhỏ Vàng cứ chõ miệng vào gầm nệm tôi mà lại sủa. Giờ sủa gấp gáp. Mẹ tôi lag mình: "Hay là bao gồm trộm đâm vào gầm giường?". Bà luống cuống bật diêm. Thế ra một nhỏ rắn cạp nong to tướng. Con rắn dấn thân ngách buồng. Nhưng lại không thoát. Bé Vàng xẻ theo, ngoạm luôn luôn con rắn rồi văng, rồi quật xuống đất. Một lát sau thì nhỏ rắn lả ra. Cậu Vàng biến chuyển ân nhân của cả nhà.
Thực chất đó là bài thơ viết về bạn. Dù chúng ta là chú Cún Vàng. Nhớ bạn và khóc bạn. Ban chỉnh sửa báo Văn nghệ, sau này, tôi theo luồng thông tin có sẵn là nhà thơ Phạm Hổ, người "cai quản" phần thơ lúc này đã chữa mang lại tôi câu kết, và chữa thật xuất xắc "Vàng ơi là rubi ơi!" nạm là thành giờ khóc rồi. Cậu nhỏ xíu không kiếm tìm thấy chó thì khóc. Còn khóc bạn, mặc dù bạn và đúng là một chú chó, mà lại "Chó ơi là chó ơi!..." thì tai sợ quá!
Bài thơ in được ít ngày thì con Vàng bất ngờ đột ngột trở về. Cu cậu về vào giữa đêm, khi cả nhà không còn ai mong chờ cậu nữa. Cậu cào cào vào cánh cửa và sủa gọi. Giờ sủa eo éo như giờ mèo hoang. Nghe khôn xiết rợn. Tôi gấp rút mở cửa. Đúng là cậu thật! Cậu rửa vào chân tôi, té dúi dụi.

Xem thêm: Tiểu Sử Diễn Viên Mạch Gia 2022 Mới Nhất, Tin Tức Mạch Gia 2022 Mới Nhất


Đêm ấy mừng quá, tôi viết tiếp bài thơ Chó về. Đây là bài bác tôi viết hoàn toàn tự nguyện, chẳng theo yêu ước của ai. Nhưng bài bác thơ lại dở, và tôi đã đào thải ngay kế tiếp rồi.

Bài thơ Sao không về, đá quý ơi!

Sao không về, đá quý ơi! là bài bác thơ è cổ Đăng Khoa viết về cảm xúc yêu mến, nhớ tiếc thương giành riêng cho chú chó của chính mình bị mất khi bom đạn giặc Mỹ trút bỏ xuống.

Tao tới trường về nhà,Là mày chạy xồ ra.Đầu tiên mày rối rít
Cái đuôi mừng ngoáy tít,Rồi mày lắc dòng đầu,Khịt khịt mũi, rung râu,Rồi mi rún chân sau,Chân trước chồm, ngươi bắt
Bắt tay tao khôn cùng chặt.Thế là ngươi tất bật
Đưa gấp tao vào nhà;Dù tao đi đâu xa
Cũng nhớ mi lắm đấy.

Hôm nay tao hốt nhiên thấy
Cái cổng rộng cầm này!Vì ko thấy nhẵn mày
Nằm chờ tao trước cửa
Không nghe tiếng mày sủa
Như những buổi trưa nào,Không thấy ngươi đón tao
Cái đuôi tiến thưởng ngoáy tít,Cái mũi đen khịt khịt
Mày không bắt tay tao,Tay tao bi đát làm sao!

Sao ko về hả chó?
Nghe bom thằng Mỹ nổ
Mày quăng quật chạy đi đâu?
Tao hóng mày sẽ lâu
Cơm phần mày để cửa.Sao ko về hả chó?
Tao nhớ mi lắm đó
Vàng ơi là vàng ơi!…

*
Bài thơ Sao không về, xoàn ơi!
Tập thơ Góc sảnh và khoảng chừng trời

Giới thiệu bên thơ trần Đăng Khoa

Trần Đăng Khoa sinh ngày 26 tháng 4 năm 1958, quê buôn bản Trực Trì, xóm Quốc Tuấn, thị xã Nam Sách, tỉnh giấc Hải Dương. Từ bỏ nhỏ, ông đã được nhiều người cho là thần đồng thơ văn. Lên 8 tuổi, ông đã tất cả thơ được đăng báo. Năm 1968, khi bắt đầu 10 tuổi, tập thơ thứ nhất của ông: Từ góc sân nhà em (tập thơ tiếp sau là Góc sảnh và khoảng tầm trời) được nhà xuất bạn dạng Kim Đồng xuất bản.

Có lẽ tác phẩm nhiều người biết đến nhất của ông là bài bác thơ Hạt gạo buôn bản ta, chế tác năm 1968. Bài bác thơ này được thi sĩ Xuân Diệu hiệu đính, sau được nhạc sĩ trằn Viết Bính phổ nhạc (1971).

Ông ba lần được tặng kèm giải thưởng thơ của báo Thiếu niên tiền phong (các năm 1968, 1969, 1971), giải quán quân báo Văn nghệ (1982) và Giải thưởng nhà nước về văn học nghệ thuật (năm 2001).

Đôi đường nét về bài xích thơ Sao ko về, vàng ơi!

Bài thơ Sao không về, đá quý ơi! được trần Đăng Khoa viết năm 1967, khi nhà thơ mới là một trong cậu bé xíu 9 tuổi, học tập trường làng ngơi nghỉ Nam Sách, Hải Dương.

Bài thơ lần đầu tiên được in vào báo Văn nghệ, ở góc cạnh thơ Nhi đồng và được nhà thơ Phạm Hổ sửa một vài câu. Đó là câu “Chó ơi là chó ơi!” được sửa thành “Vàng ơi là đá quý ơi!”, tên bài thơ “Mất chó” cũng khá được đổi thành “Sao ko về, vàng ơi!”.

Ngay bao gồm Trần Đăng Khoa cũng đến rằng: “Chỉ đổi khác vài chữ thôi, mà bài thơ tốt hơn hẳn.” công ty thơ nói, câu kết ban đầu của bản thân Chó ơi là chó ơi! thừa là thật thà, nếu như không muốn nói là ngây ngô, bởi dù bạn có và đúng là con chó thật thì kêu như thế thật không ổn. Lúc được trị thành đá quý ơi là vàng ơi, xuất phát từ 1 tiếng gọi thông thường đã đưa thành giờ đồng hồ khóc và cảm tình của bài xích thơ cũng khá được nâng lên khôn xiết nhiều. Chữ “Vàng” được bên thơ Phạm Hổ thay đổi chữ hoa, như 1 tên riêng, như 1 người chúng ta quý giá, chẳng khác gì kim cương đã đóng góp phần khiến bài bác thơ độc đáo, có hồn hơn lúc nào hết.

*
Nhà thơ è Đăng Khoa khi lên 8 tuổi

Một sự mới mẻ là mái ấm gia đình cậu bé xíu Khoa nuôi một bé chó mực đen tuyền, chứ không hề có chút màu xoàn nào. Và sau khoản thời gian bài thơ được in trên báo mấy hôm thì nhỏ mực bất thần trở về. Nai lưng Đăng Khoa đến biết, lúc này đã giữa đêm, ông đang ngủ thì nghe giờ cào cào cửa, rồi giờ sủa. Ông chạy ra open thì chính xác là nó thật! Mừng quá, tối ấy nhà thơ 9 tuổi ngồi viết tiếp bài “Chó về”. Nhưng lại mà đó là một trong bài thơ mà theo người sáng tác tự nhấn là… thừa dở, cùng ông không dám cho ai đọc.