Những bài bác văn đề cập chuyện tuyệt lớp 9 về những đề tài về thầy cô, ngôi trường học luôn luôn làm bọn họ xúc đụng về tình cảm gắn kết giữa thầy với trò, các kỷ niệm thâm thúy và tuyệt vời của những người dân thầy với học tập trò...

Bạn đang xem: Văn kể chuyện lớp 9

Dưới đấy là những bài xích văn đề cập chuyện giỏi lớp 9 cùng với lối viết văn sinh động, xúc tiết..., cửa hàng chúng tôi đã học hỏi để những em tham khảo:

Bài 1. Những bài bác văn nói chuyện tuyệt lớp 9 viết về mẩu truyện lòng hiếu thảo:

Ngày ấy là ngày 20/11 từ thời điểm cách đây sáu năm rồi, lúc đó tôi vẫn còn đấy là một con bé học trò lớp ba. Rong những món quà tặng cô chủ nhiệm lớp tôi lúc đó thì món quà của mình là có mức giá trị nhất.

Ba má tôi li thân cùng với nhau trường đoản cú hồi tôi vừa tròn bố tuổi. Ngày ấy bố lên sài thành tìm việc, vứt lại tôi và má sống nhà đối mặt với mẫu nghèo dẻo dẳng cùng một đống nợ nần từ những năm không may bị mất mùa. Hàng thịt heo rong ruổi trên tuyến phố đất rất gần gũi là kế mưu sinh nhất của má với tôi.Tôi càng béo khôn thì song vai má càng thêm nặng nề gánh vì chưng những khoản ngân sách chi tiêu cho việc ăn uống học của tôi.

*

Những bài văn kể chuyện tuyệt lớp 9 - Ảnh minh họa

Nợ nần là vậy, trở ngại là vậy tuy thế chưa bao giờ má để tôi buộc phải thiếu thốn bất cứ thứ gì. Bởi vì không lúc nào thiếu thốn bất kể thứ gì buộc phải tôi chẳng hề phân biệt được đa số sự trở ngại của má. Đi đâu thấy ai có gì là tôi lại về vòi vĩnh vĩnh bắt má tải cho bằng được. Đã núm nếu má không cài được tôi đã đâm ra giận dỗi, trốn đi chơi không thèm đi học.

Cứ cố gắng sai lầm tiếp liền những không nên lầm, tôi lỗi từ lúc nào nhưng mà tôi chẳng biết. Mãi cho đến khi có người thức tỉnh tôi thì tôi mới nhận biết thì ra xưa nay nay mình bất hiếu biết nhịn nhường nào. Đến bây giờ tôi vẫn cần yếu quên được con bạn mà tôi có nặng một món nợ ân tình rất lớn: cô Đặng Thị Ngọc bì cô công ty nhiệm lớp 3C của tôi năm nào, bạn đã làm biến hóa thời ấu thơ như đắm chìm trong sai lầm của tôi...

Ngày ấy là ngày 20/11 cách đó sáu năm rồi, lúc ấy tôi vẫn tồn tại là một con bé nhỏ học trò lớp ba. Trong số món quà bộ quà tặng kèm theo cô chủ nhiệm lớp tôi lúc ấy thì món quà của tớ là có mức giá trị nhất. ít nhiều bạn yêu cầu trầm trồ xuýt xoa gói quà to đùng được gói cẩn trọng trong mớ giấy kiếng màu hồng xinh xắn, trang trọng. Sau khoản thời gian làm lễ ngừng cô mở từng gói kim cương của công ty chúng tôi ra xem tức thì tại lớp: tất cả bạn tặng ngay một sấp vải vóc hoa nhằm cô may áo, có chúng ta lại tặng kèm cục xà phòng, gồm bạn tặng cả dầu ăn, mặt đường và muối bột nữa... Đến món quà của tớ mọi tín đồ ồ lên một giờ đồng hồ bởi bên trong là một mẫu áo ấm bằng bông màu trắng rất đẹp nhất vừa chú ý đã biết nó rất đắt tiền. Cụ món quà của tớ trên tay cô cười nhạt, nói khẽ vào tai tôi: - "Tí nữa em sinh hoạt lại chạm chán cô một chút". Vài anh bạn học thuộc lớp lườm yêu thương tôi : - "Thích nhé, được cô yêu đến rứa cơ mà..."

Tôi đinh ninh rằng chắc chắn rằng cô ưa thích món quà của tớ lắm nên mới bảo tôi ở lại để cảm ơn phía trên mà. Vắt là cuối giờ lúc mọi bạn đã về không còn tôi lên thư viện để gặp mặt cô. Một cảnh tượng đã đập vào mắt tôi, cô ngồi kề bên chiếc áo bông trắng sang trọng tôi tặng kèm ban nãy với đôi mắt đỏ hoe, sống lưng tròng đầy đủ nước. Thoáng thấy tôi cô vội đem vạt áo lao nước mắt và ngoắc tôi lại ngồi cạnh cô: - "Lại trên đây em, ngồi ở đây này" khi tôi đang ngồi xuống cô khôn khéo gấp vội loại áo bông lại cho vô hộp với đẩy về phía tôi: - "Cô ko nhận, em hãy có về tặng ngay mẹ em bà ấy new là người xứng danh được mặc loại áo đắt tiền này". - "Không" tôi đẩy vội cái hộp về phía cô : - "Em khuyến mãi cô mà, sao cô lại... " Tôi chưa nói không còn câu cô đã ngăn tôi: - "Không, cô cần thiết nhận được. Bà mẹ em mới là người xứng đáng được khoác nó vày bà sẽ lao đụng hết mình để hoàn toàn có thể mua được nó. Sao em không cho là đến mẹ em, bà sẽ vất vả gắng nào nhằm nuôi em ăn uống học, lại còn phải lo mang lại em những nhu cầu quà khuyến mãi vật chất như vậy này nữa. Hãy ngoảnh lại nhìn bà mẹ em đi, gần như gì bà mẹ đã hi sinh cho em là quá to lớn, hãy cố gắng học thật giỏi và làm cho một đứa con hiếu thảo kia mới đó là món quà mà cô mong ước nhận được tuyệt nhất .... Với .... Dĩ nhiên là chị em em cũng thế..."

Nghe cô kể đến đây cổ họng tôi nghẹn đắng, lòng tôi thắt lại, nước mắt đổ tràn nhì bờ mi và trải dài trên gương mặt ân hận trẻ trung của tôi. Tôi bỗng chạnh lòng ghi nhớ lại đa số lúc không đáp ứng nhu cầu được những nhu cầu mà đầy tớ hỏi dường như mắt má cũng đỏ hoe như cô bây giờ... Nghĩ mang đến đó tôi chỉ mong thét lên mang lại đỡ xấu hổ với thẹn với lòng bản thân " Má ơi... Cho con xin lỗi... Nhỏ nào biết rằng phía sau những nụ cười hạnh phúc của nhỏ là hầu hết chuỗi ngày lao động vất vả cố kỉnh cạn công sức của con người của má như vậy..."

Rồi tôi tảo sang quan sát cô, hôm nay trông cô trong đôi mắt tôi thật lớn lớn và đồ sộ như một bậc thánh sống. Cô thật nhiều lòng nhân ái lúc đã mang đến tôi nhận biết được tôi thật bất hiếu cùng thờ ơ núm nào trước gần như sự vất vả của má.

- "Em cảm ơn cô."Tôi chỉ nói được bao gồm vậy cùng lẳng yên ôm hộp rubi kia ra về. Sáng hôm sau tôi sở hữu nó bỏ vô giỏ xe đạp điện của cô tất nhiên một mẫu mã giấy: Cô trọn vẹn xứng đáng được nhận nó, vì cô sẽ dạy cho em một bài học kinh nghiệm làm người hết sức quí giá. Từ kia tôi không vòi vĩnh nữa, luôn biết cân nhắc và sẻ chia trợ giúp má. Bởi tôi hiểu dòng nghèo sẽ còn đeo đẳng má bé tôi lâu năm lắm. Tôi đề nghị cùng má vươn lên để ra khỏi nó, vượt qua nó.

Sáu năm trôi qua, một thời hạn đủ nhằm má nhỏ tôi quá qua trở ngại nhưng phần đa thăng trầm trong cuộc sống đời thường càng khẳng định trong tôi cực hiếm về bài học ngày nào cơ mà cô dạy: bài học kinh nghiệm về lòng hiếu thảo. Nếu được chạm mặt lại cô tôi nhất định sẽ nói cùng với cô rằng :"Cảm ơn cô không hề ít cô sẽ dạy mang đến em một đạo lí làm fan cơ phiên bản nhưng không thể không có ấy. Chắc hẳn rằng em sẽ không còn phải là 1 trong đứa bé bất hiếu và hư lỗi đâu .Vì cô biết không: Cô như thế thì làm thế nào trò hỏng được ?"

------------------------------

Bài 2. Những bài xích văn kể chuyện xuất xắc lớp 9 về vấn đề kỷ niệm thâm thúy về bạn thầy của mình:Đã lâu lắm tôi chưa gặp lại thầy. Nhưng mà khuôn khía cạnh ấy, dáng vẻ đi ấy và đặc biệt là những lời thầy giảng đã trở thành hành trang không thể thiếu trong hành trình cuộc sống mà tôi cần thiết quên. Bạn tôi đang nói đến là thầy Nguyễn Văn Đạt - gia sư dạy toán Trường thpt Đặng bầu Mai (Thanh Chương, Nghệ An). Ba năm phổ thông, tôi học siêng ban D, thầy dạy siêng ban A nên chỉ có thể được học với thầy vào hồ hết buổi học tập thêm. Nhưng lại tôi biết thầy ngay một trong những ngày đầu tiên bước vào lớp 10.

*

Những bài bác văn đề cập chuyện tuyệt lớp 9 - Ảnh minh họa

Thầy là giáo viên dạy xuất sắc cấp tỉnh, là cánh chim đầu lũ của tổ toán, luôn luôn dẫn đầu vào thành tích bồi dưỡng học sinh xuất sắc các cung cấp toàn trường. Cùng hơn hết, trả cảnh gia đình thầy với đông đảo đứa con không may nhiễm chất độc da cam có tác dụng tôi xúc cồn vô cùng. Một trong những bài giảng của thầy, không tính kiến thức chuẩn chỉnh môn toán, công ty chúng tôi còn được thầy dành một ít phút tái hiện hầu như tháng ngày non sông đứng lên chống mỹ cứu nước cùng thầy cũng là một trong chiến sĩ Trường sơn năm xưa sinh tồn trở lại quê hương. Những câu chuyện kể, số đông tâm sự siêu đời thường của chính bản thân thầy có tác dụng tôi tất cả ý chí, có sức khỏe để quá qua những khó khăn của cuộc sống. Nhớ mang đến thầy, vào tôi là hình hình ảnh một ông giáo luôn đội nón cối đứng bên dòng nước chảy xiết dắt từng chiếc xe đạp cho học sinh giữa những ngày lụt lội, canh cho đứa ở đầu cuối lên xe thầy mới yên trung tâm mang song dép rọ sẽ phai màu theo năm mon tới trường.

Chưa bao giờ tôi thấy thầy bận bộ xống áo đạo mạo cơ mà nghề giáo rất cần được thế bỏ trên lớp. Thầy vẫn đơn giản và giản dị và mộc mạc như bao gồm con bạn thầy vậy. Tôi nhớ độc nhất là ngày ban bố mình rớt đại học, ý thức và hoài bão trong tôi những tưởng vụt tắt. Tôi ngồi trên hiên chạy dài tầng nhị của trường cả tiếng đồng hồ chỉ nhằm khóc. Sân trường mùa hè yên lặng đến đáng sợ, tôi như con chim non bay ngược chiều gió chao đảo và sắp tới rơi. Tôi chỉ biết khóc, nuối tiếc công 12 năm đèn sách đang đổ sông đổ hải dương và trách bạn dạng thân. Tôi không dám về nhà, không dám đối diện với bất kỳ ai vị xấu hổ. Bao nhiêu để ý đến dại dột loáng qua trong đầu. Vừa đúng vào khi thầy lên ngôi trường đi dạo, thấy tôi, thầy dìu dịu đến bên hỏi han, cồn viên.

Thầy răn dạy tôi ôn thi lại thêm 1 năm nữa. Rồi thầy phía mắt về phía đường chạy của sảnh thể dục ôn tồn: “Con biết không, trên tuyến đường chạy đó, trường hợp chỉ vị vấp té mà vứt cuộc thì đã chẳng khi nào về cho tới đích. Tuy vậy nếu biết đứng lên ngay bao gồm nơi bổ thì đôi bàn chân ấy đã đưa con đến ngẫu nhiên đâu con muốn”. Sau đó, thầy gởi tôi vào lớp luyện thi ngay gần nhà để có điều kiện học tập và giúp đỡ bố mẹ. Tôi không đủ can đảm về nhà, không đủ can đảm đối diện với ngẫu nhiên ai vì xấu hổ. Bao nhiêu lưu ý đến dại dột nháng qua vào đầu. Vừa đúng vào khi thầy lên trường đi dạo, thấy tôi, thầy dìu dịu đến mặt hỏi han, đụng viên. Thầy khuyên răn tôi ôn thi lại thêm một năm nữa. Rồi thầy hướng mắt về phía con đường chạy của sảnh thể dục ôn tồn: “Con biết không, trên đường chạy đó, trường hợp chỉ vì chưng vấp vấp ngã mà vứt cuộc thì đang chẳng khi nào về cho tới đích.

Nhưng giả dụ biết vùng lên ngay thiết yếu nơi xẻ thì đôi chân ấy đang đưa bé đến bất kỳ đâu bé muốn”. Sau đó, thầy giữ hộ tôi vào lớp luyện thi gần nhà để sở hữu điều kiện học hành và trợ giúp bố mẹ. Ngày tôi nhấn giấy báo trúng tuyển với số điểm tương đối cao, tôi cố gắng chạy thật cấp tốc về khoe thầy. Thầy xoa đầu tôi khen: “Được”. Tôi căn vặn vẹo sao thầy chưa bao giờ khen ai giỏi mà luôn luôn ở nấc “được”. Thầy nhoẻn miệng nhân hậu lành: “Thầy mong con sẽ luôn luôn cố gắng. Thầy sợ các con lại thỏa mãn nhu cầu với những thành công ban đầu”. Thầy ơi! nhỏ đã vẫn hiểu. Lúc này đã là sinh viên đại học năm thứ ba, bé biết được thêm các điều mớ lạ và độc đáo và đầy bất ngờ của cuộc sống. Con hiểu rằng đường nhỏ đi ko trải hoa hồng mà đầy đều thử thách. Con sẽ trường đoản cú mình vùng lên và đi tiếp như thời trước thầy đã đỡ con dậy.

Ở địa điểm xa ấy, trường hợp thầy đọc được số đông dòng trung khu sự này, bé tin rằng thầy vẫn mỉm cười cợt khen “Được!”. Tự sâu thẳm vào trái tim, nhỏ vẫn luôn nguyện ước thầy luôn trẻ khỏe để tiếp tục sự nghiệp trồng người.

Một bài xích văn nhắc chuyện hay phải biểu lộ được một cách ví dụ chủ ý của bạn kể, bao gồm cốt chuyện rõ ràng, có nhân vật xác minh với những điểm lưu ý tính giải pháp rõ nét, lời đề cập sinh động, có cảm xúc. Bài viết bên dưới đây, cô Nguyễn Hải (Giáo viên giờ Việt tại khối hệ thống Giáo dục nhanlucnhanvan.edu.vn) sẽ hướng dẫn con khắc phục những lỗi không nên thường chạm mặt nhất.

I. Tổng đúng theo kiến thức

Các bước làm bài kể chuyện đang nghe, đã đọc

Bước 1: tò mò đề 

Bước 2: search câu chuyện tương xứng với yêu mong của đề bài

Bước 3: Lập dàn ý

Bước 4: Viết bài

Bước 5: Đọc lại cùng sửa chữa

2. Dàn ý bài bác văn đề cập chuyện sẽ nghe, sẽ đọc

a. Mở bài: ra mắt câu chuyện bản thân được nghe, được đọc

Có 2 cách mở bài:

+ Mở bài trực tiếp

+ Mở bài bác gián tiếp

b. Thân bài: kể lại mẩu chuyện mình được nghe, được phát âm theo một trình tự tuyệt nhất định

c. Kết bài: Nêu cảm giác câu chuyện; rút ra bài xích học

II. Luyện tập

*

Bài 1: kể lại một mẩu truyện em vẫn nghe, sẽ đọc về một người dân có lòng trường đoản cú trọng

Bước 1: tìm hiểu đề

Gạch chân từ khóa: đề cập lại một câu chuyện em vẫn nghe, đã đọc về một người có lòng tự trọng
Xác định chủ đề của câu chuyện: vấn đáp câu hỏi: “Tự trọng là gì?” thay nào là người dân có lòng tự trọng? 

Bước 2: tìm câu chuyện tương xứng với yêu mong đề bài: mẩu chuyện kể về những người dù trở ngại nhưng vẫn lắc đầu sự giúp sức của bạn khác mà sống bằng sức lao hễ của bản thân, luôn giữ lời hứa, không phân phối rẻ danh dự với nhân phẩm của mình,…

Bước 3: Lập dàn ý

Bước 4: Viết bài

Bước 5: Đọc lại và sửa chữa

Ví dụ câu chuyện: MỘT TÂM HỒN CAO THƯỢNG

“Đây là một trong những câu chuyện tất cả thật vị chính người trong truyện thuật lại. Ông là một giáo viên bạn Anh. Mọi khi kể ông thường xuyên không vắt được nước mắt, xúc động, nghẹn ngào. Ông nói: 

Nhà tôi tại 1 phố giữa hà nội Luân-đôn. Một hôm, tôi vừa ra khỏi cửa thì chạm chán một cậu bé chừng mười hai, mười tía tuổi ăn mặc tồi tàn, rách rưới; khía cạnh mũi nhỏ gò, xanh xao; chìa đều bao diêm khẩn khoản mời tôi cài giúp một bao.

Tôi mở ví tiền cùng chép miệng:

– vô cùng tiếc là tôi không có xu lẻ.

– Thưa ông, không sao ạ. Ông cứ đưa cho con cháu một đồng tiền vàng. Cháu chỉ chạy nháng một lát cho hiệu buôn nhằm đổi, rồi hoàn lại cho ông tiền lẻ còn thừa.

Xem thêm: Top 8 Quán Bún Chả Mai Hắc Đế, Bùi Thị Xuân, Hai Bà Trưng, Hà Nội

Tôi chăm chú nhìn cậu bé bỏng và do dự :

– thật chứ?

– Thưa ông, thiệt ạ. Con cháu không phải là 1 trong đứa dối trá. Nét mặt của cậu bé xíu trông rất chính trực và từ hào cho tới mức làm cho tôi tin với giao ngay mang lại cậu một đồng xu tiền vàng.

Nhưng năm phút, mười phút, rồi mười lăm phút trôi qua cơ mà vẫn không thấy cậu trở lại. Tôi bắt đầu nghi ngờ cậu bé. Nửa giờ sau, chờ mất công, tôi lững thững liên tục cuộc vui chơi và tự nhủ:”Cần rút tởm nghiệm, tránh việc tin vào bầy trẻ này”!

Vài giờ đồng hồ sau tôi về nhà và không thể tinh được khi thấy một cậu bé đang đứng đó hóng tôi. Dung mạo cậu bé này khôn cùng giống cậu bé bỏng đã gắng tiền của tôi, nhưng bé dại hơn vài tuổi, ốm gò, tươi tốt hơn và thoáng một nỗi bi tráng tuyệt vọng:

– Thưa ông, gồm phải ông vừa đưa mang lại Rô-be một đồng xu tiền vàng ko ạ?

Tôi khẽ gật đầu.

Cậu nhỏ bé tiếp:

-Thưa ông, đấy là tiền lẻ trả lại… Rô-be dựa vào cháu… đưa về trả ông… Rô-be là anh cháu… chúng con cháu mồ côi… Anh cháu cần yếu mang tiền trả ông được.. Vì chưng anh ấy bị xe pháo chẹt… đã nằm trong nhà và cạnh tranh lòng… sống nổi…

Em nhỏ xíu không nói được không còn câu vì chưng những giờ nấc xé lòng. Tôi sững sờ cả người, tim se lại vì hối hận, hỏi dồn:

– Vậy hiện thời Rô-be nghỉ ngơi đâu? Hãy chuyển tôi đến.

Sau khi tạm dừng một chút trước chiếc hầm nhỏ tuổi của 1 căn nhà đổ nát, em bé bỏng nói:

– Thưa ông, đấy là nhà của chúng cháu.

Trong một góc về tối của căn hầm, cạnh chiếc phòng bếp lò cũ kĩ đã tắt nhìn từ lâu, thân một lô giẻ rách, tôi nhận thấy Rô-be nằm dài, bất động. Khía cạnh em hôm nay trắng bệch. Một dòng máu đỏ từ trán chảy xuống. Rô-be đưa ánh mắt về phía tôi, giọng thều thào, yếu hèn ớt:

– Thưa ông, ông hãy lại ngay gần đây.

Tôi quỳ xuống bên em, vắt lấy bàn tay em, bàn tay khẳng khiu, ốm gò, xứng đáng thương, rét ngắt.

– Sác-lây, em đưa tiền trả ông rồi chứ?

Cậu bé nhỏ gật đầu, mắt vẫn sưng mọng.

– …Ôi! Đấy, ông xem, cháu không phải là đứa dối trá mà.

Tôi cúi cạnh bên xuống người em, thay lấy bàn tay em, hôn vào nơi trán bị thương nứt rạn cùng nói với Rô-be rằng: “Em hãy bình tâm, dù bất cứ tình huống nào, tôi cũng sẽ nuôi nấng Sác-lây mang đến em”. Tôi nói nhẹ dàng, chăm sóc an ủi Rô-be, để tử vong của em được thanh thản. Bàn tay khốn khổ của em nằm gọn trong tay tôi rét mướt dần, rét mướt dần… Em bé xíu nghèo bí của tôi đang từ giã cõi đời thừa ngắn ngủi do đó đấy.

Cái chết đó tạo nên tôi thấy rằng, trong cuộc đời tôi không hề được thấy một cử chỉ, hành động nào đẹp đẽ, cao tay như vậy. Một trung tâm hồn vô cùng cao thượng ẩn náu vào một em bé nhỏ sống trong cảnh siêu đỗi âu sầu nghèo khổ.”

Mở bài: 

Ông cha ta bao gồm câu: “Đói mang đến sạch, rách nát cho thơm” răn dạy nhủ bé cháu phải biết giữ gìn danh dự, nhân phẩm mang đến dù yếu tố hoàn cảnh khó khăn mang lại đâu đi nữa. Bởi, lòng từ trọng là phẩm chất đáng quý của mỗi nhỏ người. Em đã có được nghe nhiều câu chuyện về lòng từ bỏ trọng, trong các số ấy có một câu chuyện khiến cho em xúc rượu cồn và ấn tượng nhất, nói về chú nhỏ bé bán diêm túng bấn tên là Rô-be. 

Thân bài: 

– sự việc 1: Vị khách cài giúp Rô-be một bao diêm nhưng không có tiền lẻ đành đưa cho cậu một đồng xu tiền vàng. Rô-be hứa đang trả lại tiền thừa đến ông sau khi đổi được chi phí lẻ.

– vụ việc 2: Vị khách ngóng mãi dẫu vậy không thấy Rô-be đâu, nghĩ rằng bản thân bị lừa cùng tự nhủ đã không lúc nào tin tưởng những đứa trẻ bán hàng rong nữa.

– vấn đề 3: Sau vài giờ, khi về nhà, vị khách thấy một cậu nhỏ nhắn giống Rô-be nhưng nhỏ hơn vài ba tuổi mang lại tìm nhằm trả lại tiền thừa; dịp đó ông new biết chính là em trai Rô-be, còn Rô-be bị xe cộ cán khi thay đổi tiền, đang nguy kịch.

– vấn đề 4: Vị khách theo cậu nhỏ bé kia về bên Rô-be, chứng kiến hoàn cảnh đáng yêu đương của hai anh em. Ông hứa sẽ nuôi nấng em trai Rô-be nhằm em được thong dong ra đi.

– vấn đề 5: Rô-be từ giã cõi đời.

Kết bài

Câu chuyện khiến cho người nghe không gắng được nước mắt. Cậu nhỏ xíu Rô-be rất có thể nghèo về vật chất nhưng luôn giữ lòng từ bỏ trọng. Rô-be vẫn ra đi nhưng mà tấm gương về lòng tự trọng của cậu bé nhỏ vẫn còn mãi. 

Hi vọng những kỹ năng và kiến thức và bài bác tập minh họa có thể giúp con làm giỏi các bài xích văn nói chuyện. Để con bổ sung cập nhật thêm những kiến thức đặc biệt khác, cha mẹ tham khảo cùng đăng ký phương án ôn thi vào 6 – HM6 tại đây.

Trải nghiệm Giải pháp, con sẽ được học tập theo lộ trình có 2 bước: TỔNG ÔN – LUYỆN ĐỀ. Đăng ký kết liền tay để nhỏ rinh ngay 9,10 bố mẹ nhé!