“Ơ…” Nhạc Tri Thời cúi đầu nhìn những giọt nước tung tí tách từ bên trên dù, chính xác là trong xuyên suốt thật.Cậu thiệt là ngốc khi dùng một cây dù trong xuyên suốt để bít chắn thân mình:“Chẳng yêu cầu em bảo 6 giờ đồng hồ sao?” Tống Dục hỏi.Nhạc Tri Thời mím môi, thành thật nhắc hết planer tạo bất thần đã thảm bại của mình. Hình như Tống Dục cũng đoán được, gật đầu hỏi cậu ăn cơm chưa.“Chưa ạ.” Nhạc Tri Thời lắc đầu, bảo mình về nhà vẫn chạy mang đến tìm anh ngay. Sau đó cậu đứng dậy, ôm túi hỏi: “Căn tin này còn có cho mua đưa về không anh? Em không thích ăn sống đây, anh mắc mưa vắt này đề nghị về rửa ráy rửa trước đã.”Tống Dục đồng ý yêu ước của cậu, anh thản nhiên vùng lên gỡ ba lô trên sườn lưng Nhạc Tri Thời sau đó đeo vào sườn lưng mình, luôn tiện cầm luôn luôn túi đựng bình duy trì ấm, nói: “Em cầm dù là được rồi.”“Dạ.” Nhạc Tri Thời rứa cây dù cùng hoa theo sau lưng anh.Tống Dục hỏi cậu có muốn ăn gì thì Nhạc Tri Thời bảo mình không đói bụng, chỉ mong mỏi anh về chống lẹ lẹ rửa mặt rửa kẻo cảm lạnh. Nhưng bên cạnh đó Tống Dục đã bài bản khác, anh ko nghĩ những mà đặt chân vào quầy đồ ăn gần cửa sổ rồi ngừng lại, híp góc nhìn về phía trước.Nhạc Tri Thời siêu thích hầu như động tác nhỏ tuổi của anh, cái híp mắt tê trông y như một chú mèo mập vô cùng dễ thương. Tuy rằng dùng từ ‘dễ thương’ để diễn tả Tống Dục khá kỳ cục, nhưng lại thỉnh phảng phất trong đầu Nhạc Tri Thời cứ nảy ra cảm xúc như vậy đó.Người xếp hàng siêu nhiều, Nhạc Tri Thời ao ước xách túi giúp anh cơ mà bị tự chối, đầu ngón tay Tống Dục nhỏ dại nước tí tách, Nhạc Tri Thời lén giơ tay đỡ lấy phần nhiều giọt nước sẽ rơi xuống kia.“Dù của anh ý đâu rồi ạ?” Cậu hỏi Tống Dục.Tống Dục trả lời rất nhanh: “Cho người khác mượn rồi.”Nhạc Tri Thời bỗng nhiên nhớ mang đến cảnh vừa thấy bên dưới lầu: “Là đến chị cơ mượn sao? Anh chỉ có một cái mà còn cho chị ấy mượn.”Sớm biết thế, cậu ngơi nghỉ lại đón anh đến rồi.“Anh không muốn che bình thường dù với những người khác.” Nhìn tín đồ xếp hàng dần dần vơi bớt, Tống Dục nói: “Cô ấy với anh cùng nhóm, việc tích lũy số liệu xảy ra chút sự việc nên kiếm tìm anh thảo luận.”Hoá ra là vậy. Nhạc Tri Thời gật đầu: “Thế lần sau anh đừng đến mượn nữa, chẳng xuất sắc tí nào.” Vừa nói dứt Nhạc Tri Thời cảm xúc mình vì thế thật không nên, bèn đổi phương pháp nói: “Anh gọi em một tiếng thì em sẽ dứt lại ngay lập tức mà, đâu rất cần phải dầm mưa chứ.”Tống Dục mấp thứ môi như hy vọng nói gì đó, nhưng sau cuối lại lựa chọn im lặng. Anh cảm xúc Nhạc Tri Thời vẫn chưa biết rõ phiên bản thân mình, anh không thích làm cậu hoang mang thêm nữa.Bọn bọn họ xếp hàng tải được hai suất cơm dứa, kế tiếp đến quầy khác thiết lập thêm cá hấp Vũ Xương, rau củ muống xào tỏi và thịt thăn chua ngọt, sau cùng gói không còn vào túi rồi xách về ký túc xá của Tống Dục. Lấy cớ bị ướt, Tống Dục để Nhạc Tri Thời tự bịt dù tuy vậy cậu ko chịu, cố định dán lên trên người Tống Dục. Vị thế, cái bạn vừa bảo không thích che dù cùng bạn khác kia, đành phải dữ thế chủ động cầm dù, còn đặc biệt quan trọng nghiêng hẳn về phía Nhạc Tri Thời.Lúc Nhạc Tri Thời phát hiện tại đã cố đẩy dù về phía anh, nhưng không có ý nghĩa gì. Vừa xê dịch được chút xíu, dù đã auto nghiêng ngược trở về bên cạnh mình khiến Nhạc Tri Thời khôn cùng bất lực.Mưa càng lúc càng lớn, mặc dù nước chưa ngập qua mắt cá chân chân nhưng mà quần của Nhạc Tri Thời sẽ ướt cho đầu gối, cậu còn nói đùa rằng đây là hiện tượng mao dẫn*. Phía trước tất cả một nàng sinh cấp chạy vụt qua, một tay rứa dù, tay còn lại xách túi trái cây, ngón áp út thì móc mang bịch bún bò, nhìn như chuẩn bị rơi tuy nhiên lại vô cùng vững chắc.(*Hiện tượng mao dẫn là hiện tượng kỳ lạ chất lỏng trường đoản cú dâng lên rất cao hay thụt lùi trong vùng không khí hẹp. Hiện tại tượng hoàn toàn có thể quan gần cạnh ở các ống máu diện nhỏ, những khe rất nhỏ nhắn giữa nhị tấm kính, nhựa, giữa những răng của bàn chải.)Vào ngày mưa, nhỏ người cũng trở nên thú vị. Bước qua vũng nước, Nhạc Tri Thời trộm nhìn Tống Dục, thì thầm trách bản thân cớ sao lại đi lạc: “Đáng lẽ em ko nên bước vào từ cổng chính, đường xa tít thò lò khơi, lòng vòng chóng hết cả mặt, hên là tiếp đến em chạm mặt được chị kia dẫn đường cho.”Nhạc Tri Thời đã nói dở, bỗng bao gồm chiếc xe cộ xẹt ngang có tác dụng nước bắn tung toé, vừa định nghiêng bạn tránh thì một cánh tay vươn ra ôm siết lấy eo, kéo cậu tránh ngoài vệt nước bẩn. Chiếc xe ngang ngược kia thì chạy mất hút.Tay Tống Dục vẫn còn đấy đặt bên hông Nhạc Tri Thời. Anh quay đầu liếc mẫu xe rồi nhìn em trai, đề bài vẫn dừng ở chỗ cậu lèm bèm thời điểm nãy: “Đường Hoa Anh Đào nhưng mà em còn đi lạc nữa cơ mà.”Giọng Tống Dục mang đậm ý cười cợt nhạo để cho lỗ tai Nhạc tri Thời đỏ au, cậu rũ mắt bất lực than thở: “Lúc kia hoa anh đào chưa nở thì sao em nhận biết được chứ, cùng với lại nó chẳng khác gì mấy nhỏ đường thông thường cả.”Nghe thì vô lý mà lại lại rất thuyết phục, Tống Dục nhướng mày chú ý Nhạc Tri thời, lười đôi co với cậu. Lúc phát hiện tay mình để ở nơi sai sai, anh bèn vờ vịt như không tồn tại gì, tự nhiên buông xuống: “Đi thôi, sắp tới rồi.”Đối cùng với Nhạc Tri Thời mà lại nói cam kết túc xá là một trong nơi cũ kỹ, bản vẽ xây dựng xuống cung cấp và thiếu thốn đủ đường đủ thứ, hồi xưa cậu luôn luôn cho rằng một Tống Dục thích thật sạch sẽ không lúc nào chọn làm việc lại ký kết túc xá, dù cho có cũng về đơn vị thường xuyên, tuy vậy ý nghĩ này đã biết thành thực tế tiến công bại.Tống Dục xin chào dì quản lý rồi dẫn Nhạc Tri Thời lên lầu, ánh sáng ở hiên chạy dọc không được tốt lắm nhưng lại đổi lại không gian bên trong phòng khá thoáng đãng rộng lớn rãi. Hiện tại không người nào ở đây, Nhạc Tri Thời tò mò ngó trái ngó phải, sau cuối nhìn chằm chằm dòng lá cây thấm nước mưa xanh tươi ngoài cửa ngõ sổ.Cậu vừa dòm đang biết ngay lập tức đâu là bàn của Tống Dục, phong thái anh bao giờ cũng gọn gàng gọn gàng: “Đây là giường của anh cần không ạ?” Nhạc Tri Thời nhìn cái giường giống đồng nhất giường ngơi nghỉ nhà, color đơn điệu tối giản.“Ừm.” Tống Dục bỏ đồ xuống, xống áo ướt nhẹp dính kỹ vào cơ thể. Anh tìm nhì bộ áo quần trong tủ rồi đưa mang đến Nhạc Tri Thời một bộ: “Đồ new hết đó, anh không mặc bao giờ, em ngóng tí rồi chũm ra đi.”“Mặc luôn cũng rất được mà.” Nhạc Tri Thời múc muỗng cơm dứa nhét vào miệng, cơm thơm mềm xáo trộn với hạnh nhân với nho khô: “Cái này ăn ngon thật, khá ngọt ngọt.” Cậu múc một muỗng mang đến bên mồm Tống Dục: “Anh nạp năng lượng thử xem.”Tống Dục ăn uống thử, khẽ nhíu mày, trong khi không thích hợp khẩu vị mang lại lắm.Nhạc Tri Thời thắc mắc: “Anh không thích mà còn mua.”“Anh chưa từng ăn, khu vực này xếp mặt hàng đông lắm, bọn họ những bảo rất ngon.” Tống Dục thuận miệng trả lời, thay lấy quần áo vào chống tắm.Chưa từng ăn sao?

Bạn đang xem: Báo chí, “tin giả” & tin xuyên tạc: sổ tay giáo dục và đào tạo báo chí

Nhạc Tri Thời cúi đầu chú ý suất cơm dứa, dùng cái muỗng chọc chọc nhị cái, trong đầu có gì đấy chợt lóe qua.Trong lúc đợi Tống Dục tắm rửa rửa, cậu nhắn tin nhắn Wechat cho Lâm Dung hỏi bà đang lên xe không nhưng không thấy rep. Một cái di cồn khác để lên bàn bỗng nhiên rung lên khiến cho màn hình nhảy sáng, là smartphone của Tống Dục. Nhạc Tri Thời vô tình thấy được nội dung trên đó.Loại cảm xúc khó chịu kia lại xuất hiện, cứ như trận mưa không khi nào tạnh. Nhạc Tri Thời góp anh ấn tắt, màn hình lập tức buổi tối đen. Cậu ngó bao quanh bàn tìm địa điểm để đồ, sau khi để mũ với dù bị ướt qua một bên, cậu mở túi rước bánh hoa hồng và bánh bao trứng muối đặt trên bàn chúng ta cùng phòng của Tống Dục.Tiếp theo cậu bày mấy túi đồ ăn ra bàn, đổ ít canh lạnh hầm hập từ bình duy trì nhiệt mang lại Tống Dục. Vừa xoay đầu thì thấy hoa mình cài đặt đang treo bên trên ghế, Nhạc Tri Thời nhấp lên xuống lắc bó hoa cho bớt nước rồi treo lên vách tường trước bàn anh.Làm xong xuôi tất cả, Nhạc Tri Thời dòm ngôi nhà ngập tràn cảm hứng vi phạm nhưng lại vô cùng nóng áp.
hiện nay menu
*
*
*
*

*
*
*
*
*
*
*
*
*

Xem thêm: Hoa hậu mai phương thúy - mai phương thúy bất ngờ thông báo đi lấy chồng

*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*

*
*
*


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có tính năng tương trường đoản cú như những phím mũi tên.