Ngày xửa ngày xưa, bao gồm một ông thầy giáo có suy xét và giàu kinh nghiệm muốn truyền đến một trong những các học trò của chính mình các bí quyết để sống một cuộc đời hạnh phúc và thịnh vượng. Vốn biết những khó khăn và ngăn cản quá nặng năn nỉ mà các người gặp phải trên tuyến đường mưu ước hạnh phúc, ông nghĩ rằng bài học đầu tiên là nên phân tích và lý giải cho mọi tín đồ hiểu vày sao nhiều người chỉ sống cuộc đời bình bình với tầm thường.

Bạn đang xem: Câu chuyện về lòng tin

Xét mang lại cùng, ông giáo nghĩ, có không ít người, cả phái mạnh lẫn nữ bên cạnh đó không thể thừa qua những trở ngại ngăn cản họ thành công và đành ăn nhập sống một cuộc đời thiếu vắng và khốn khó. Ông giáo hiểu được để một người trẻ tuổi lãnh hội được bài học rất đặc biệt này, fan đó đề nghị tận mắt chứng kiến chuyện gì sẽ xẩy ra nếu bọn họ cho phép sự bình bình chi phối cuộc đời mình.

Để dạy được những bài học đặc biệt quan trọng này, ông giáo ra quyết định cùng với người học trò của chính mình lên đườngđi mang lại một ngôi làng nghèo khổ trong vùng. Cảnh khổ đau và hoang tàn bày ra khắp nơi, và người dân ở đó có vẻ đã phó thác cuộc đời mình đến số mệnh.

Ngay lúc đến nơi, ông giáo yêu cầu ngưòi học trò tìm giúp mình một gia đình nghèo nhất trong khu vực. Đó sẽ là nơi họ trợ thời trú qua đêm.

Đi bộ một lúc thì họ ra mang lại rìa thị trấn. Với ở đó, thân mênh mông, hai người dừng chân trước một căn lều nhỏ tuổi tồi tàn rệu tung nhất mà người ta từng nhìn thấy.

Cái kết cấu sắp sụp đổ này nằm ở vị trí ngoài rìa xa độc nhất của một nhóm bé dại vài tòa nhà vùng buôn bản quê. Minh bạch là căn lều này ở trong về một gia đình túng thiếu nhất làng. Những bức vách đứng kia như chỉ nhờ vào phép lạ, rình rập đe dọa sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Nước thấm qua dòng mái nhà tạm thời vốn trông chẳng gồm sức đâu mà che chắn được đồ vật gì, với đủ đa số thứ rác rưởi được góp nhóp lại chất phụ thuộc vào các bức vách của nơi ở càng làm tăng thêm vẻ rệu rã.

Chủ nhà, được một chú ma lanh con báo động về sự có mặt của hai vị khách lạ, đã bước ra và tiếp nhận họ một cách nhiệt tình.

“Xin xin chào ông các bạn quý,” ông giáo đáp lễ. “Không biết ông có sung sướng cho nhị kẻ bộ hành mệt lả này tá túc một đêm ở đây không?”

“Ở đây eo hẹp lắm, tuy thế nếu những vị không lo gì thì shop chúng tôi xin mời.”

Khi hai thầy trò lao vào trong, họ thật sự sốc khi nhận thấy một không gian tí tẹo, ko rộng hơn mười lăm thước vuông, là nơi ở của tám con người. Bố, mẹ, bốn đứa con và nhị ông bà cụ nỗ lực hết sức để nhường mỗi cá nhân một chút trong triệu chứng tù túng chật khiêm tốn này.

Những thân hình nhếch nhác và ốm gò một cách gian khổ cùng với quần áo rách rưới rưới là bằng chứng cụ thể của sự thiếu thốn đủ đường phô bày cuộc sống đời thường hằng ngày của họ. Hồ hết gương mặt buồn bã và tầm dáng lòm khòm cho biết rõ sự túng thiếu không chỉ đã sở hữu lĩnh khung hình họ, mà còn lấn vào tâm hồn họ.

Hai vị khách hàng không chống được cái nhìn xung quanh, trong tâm địa tự hỏi liệu trong chiếc nơi khốn cùng này còn tồn tại thứ gì trân quý không. Chả bao gồm gì!

Nhưng khi bước ra ngoài, họ mói phân biệt mình sẽ lầm. Thiệt đáng kinh ngạc vì mái ấm gia đình này còn tồn tại một thứ gia sản bất thường – khá quan trọng đặc biệt trong hoàn cảnh này. Họ có một con bò.

Con trườn thì chẳng bao gồm gì đáng nói, nhưng cuộc sống và vận động hàng ngày của họ có vẻ như chỉ chuyển phiên quanh con vật này. “Cho bò nạp năng lượng đi.” “Đừng nhằm nó khát.” “Buộc nó lại cho chắc.” “Đừng quên dẫn nó đi ăn.” “Vắt sữa trườn đi!” Vậy đó, ta rất có thể thấy bé bò giữ một vai trò đặc trưng trong mái ấm gia đình này, mặc dù chút sữa rất ít do nó hỗ trợ chỉ đủ để họ sống đồ gia dụng vã qua ngày.

Tuy nhiên, bé bò tất cả vẻ ship hàng một mục đích lớn hơn: Nó là vật dụng duy tốt nhất giữ cho họ khỏi rơi vào cảnh đường cùng. Ở một nơi mà hầu hết thứ những khan hiếm, vấn đề sở hữu một gia sản có giá bán trị vì vậy đã đưa về cho chúng ta sự ngưỡng mộ, nếu như không muốn nói là việc ghen tị, từ những người hàng xóm.

Và ở nơi đó – trong chỗ dơ dáy và dáo dác đó – nhì thầy trò đã đặt lưng xuống nghỉ qua đêm.

Sáng hôm sau, trước khi bình minh kịp ló dạng, nhị thầy trò lặng lẽ lên con đường một cách cẩn trọng để không đánh thức những người khác.

Người học tập trò nhìn lại, như muốn một đợt nữa ghi nhận vào trung ương khảm cảnh quan tồi tàn đó. Tự trong rạm tâm, anh trọn vẹn không đọc được bởi vì sao thầy lại dẫn mình đến đây. Tuy nhiên, trước lúc ra cho đường cái, ông giáo già thì thầm: “Đã đến lúc cho nhỏ biết đồ vật gi đã đưa họ đến mẫu nơi tệ hại này”.

Trong chuyến viếng thăm ngắn ngủi của mình, bọn họ đã chứng kiến một cuộc sống đời thường hầu như hoàn toàn bị ruồng bỏ, nhưng fan học trò vẫn chưa biết được vì sao khiến mái ấm gia đình đó lại sống khổ cực đến vậy. Vì sao chúng ta lại ra nông nỗi này? Điều gì sẽ buộc họ phải ở lại đây?

Ông giáo đi chầm lờ đờ về phía con bò đang bị buộc vào một cái cột mặt hàng rào lung lay biện pháp căn nhà chưa đầy hai mươi thước. Lúc còn cách nhỏ bò khoảng một cách chân, ông giáo già rút ra một bé dao găm mà ông có theo mặt mình. Người học trò cảm giác hoang mang. Lúc ông giáo giơ tay lên, anh như chết điếng khi nhận ra điều thầy mình sắp tới làm. Anh ta đa số không tin vào mắt mình lúc ông giáo già chuyển lưỡi dao cứa ngọt một con đường ngang cổ con bò. Vết giảm chí mạng tạo nên con vật bửa quỵ.

“Nhìn coi thầy đã làm gì?”, anh gian khổ hỏi ông giáo bằng một giọng thì thầm vì sợ đánh thức mọi người. “Làm sao thầy lại có thể giết chết con vật tội nghiệp kia chứ? Đây là loại bài học gì mà rất có thể khiến cho gia đình đó phải rơi vào cảnh cảnh suy sụp trả toàn? Đây là tất cả những gì chúng ta có. Rồi họ đã ra sao?”

Chẳng chút xao đụng vói thái độ buồn bã của bạn học trò và làm cho ngơ trước những thắc mắc của anh ta, ông giáo bỏ đi, vướng lại cảnh tượng hãi hùng phía sau, bàng quang trước thảm cảnh mà gia đình đó sẽ phải đối mặt khi mà họ đã mất đi nhỏ bò. Anh học tập trò cách theo sau, trong tâm địa vẫn còn nhiều khúc mắc, và họ liên tiếp lên đường.

Còn cái gia đình đó bị buộc phải đương đầu vói một chứng trạng bấp bênh, đầy rẫy những trở ngại và khả năng túng thiếu hơn nữa.

Trong suốt đông đảo ngày sau đó, anh học tập trò bị ám hình ảnh không thôi bởi vì ý nghĩ quyết liệt rằng cả gia đình đó sẽ chết đói hết giả dụ họ không tồn tại con bò. Liệu anh còn rất có thể rút ra kết luận nào không giống từ sự mất non nguồn sống tốt nhất của họ? trong nhiều tháng sau, anh lúc nào cũng ray rứt với đều ý nghĩ về này và với cảnh tưọng của buổi sáng gian khổ hôm ấy.

Một năm qua đi và một trong những buổi chiều nọ, ông giáo già gợi ý họ trở lại ngôi làng đó xem demo chuyện gì đã xảy ra với gia đình kia. Duy nhất gợi ý nhỏ về một sự kiện hình như đã đi vào quên lãng dẫu vậy cũng đủ để đánh thức trong lòng người học tập trò cái ký ức sống động về bài học mà, cho tới tận bây giờ, anh vẫn quan yếu nào đọc hết.

Một lần nữa, chất xám anh học trò lại chìm chìm ngập trong những quan tâm đến về gia đình khốn khổ kia với vai trò mà lại anh sẽ tham gia vào phần số của họ. Chuyện gì đã xảy ra vói họ? họ có sống sót qua loại đòn nặng trĩu nề kia không? chúng ta có bước đầu nổi một cuộc sống thường ngày mới không? Liệu mình có thể giáp phương diện với bọn họ sau số đông gì cơ mà thầy vẫn làm?

Mặc cho đều ý suy nghĩ rối beng vào đầu, tín đồ học trò bất đắc dĩ nhận lời với miễn chống tham dự chuyến du ngoạn có thể làm cho sáng tỏ sự việc đã khiến anh nên khốn khổ cả năm qua.

Sau các ngày, hai tín đồ đến ngôi xã cũ. Họ tìm tìm căn lều năm kia trong vô vọng. Cảnh vật bao quanh trông vẫn như xưa, nhưng chẳng thấy bóng dáng cái khu vực tồi tàn mà họ đã qua vào đêm ấy đâu cả, cố gắng vào đó là 1 trong những căn nhà đẹp tươi vừa mới được chế tạo trên nền khu đất cũ. Họ dừng chân và không còn nhìn ngược lại nhìn xuôi để biết có thể mình đã đến đúng chỗ.

Người học trò sợ hãi rằng cái chết của nhỏ bò là một đòn giáng thừa mạnh khiến cho một mái ấm gia đình trơ trụi như họ tất yêu nào qua nổi. Chắc hẳn rằng họ đã biết thành buộc buộc phải bỏ đi và một gia đình khác khá đưa hơn sẽ may mắn quản lý mảnh đất và dựng nên ngôi nhà new này. Còn tài năng nào không giống đâu chứ? chắc hẳn sự trinh nữ đã khiến cho họ bắt buộc tha hương.

Trong thời gian những ý tưởng đang lẩn quất trong đầu, anh học tập trò cứ lần khần giữa ý mong biết chuyện gì đã xảy ra cho gia đình nọ và việc mặc kệ họ để liên tục lên đường, tránh mặt cái vấn đề chẳng độc đáo gì là xác minh sự nghi ngờ tồi tệ vào đầu mình. Nhưng sau cùng anhquyết định tìm hiểu – mình rất cần phải biết, cho nên anh gõ cửa ngôi nhà và đứng đợi.

Trong chốc lát, một người lũ ông sung sướng từ trong nhà cách ra. Thoạt tiên anh học tập trò không nhận thấy ông ta. Tuy thế rồi anh quan trọng giấu được vẻ thảng thốt khi nhận thấy đó chính là người đã mang lại họ ngủ trọ năm ngoái. Phân biệt cùng là một trong người, nhưng bao gồm cái gì đấy rất không giống nhau ở con bạn này.

Ông ta mặc quần áo thật sạch sẽ và chải chuốt gọn gàng gàng. Ông ta có niềm vui trên đôi môi với sự linh lợi trong đôi mắt. Ví dụ đã xẩy ra một điều nào đó có ý nghĩa sâu sắc to phệ trong đời ông ta.

Ngườii tuổi teen gần như thiếu tín nhiệm vào mắt mình. Làm sao lại rất có thể như thế? Liệu chuyện gì rất có thể xảy ra chỉ trong thời hạn một năm? Anh ta ngã nhào lại kính chào hỏi người đàn ông nọ với ngay nhanh chóng “truy vấn” ông ta về vận may nào đã đến với ông và gia đình.

“Chỉ năm ngoái, khi công ty chúng tôi ghé qua đây,” anh hỏi, “các ông bên cạnh đó đang sinh sống trong tình trạng bất hạnh và vô vọng. Hãy mang đến tôi biết đã xảy ra chuyện gì làm những ông chuyển đổi nhiều như thế. Điều gì đã khiến các ông gặp mặt hên đến vậy?”

Không đếm xỉa gì tới việc chính hai bạn khách này vẫn là thủ phạm giết nhỏ bò, người bọn ông mời họ vào trong nhà và bước đầu kể mẩu chuyện ly kỳ của gia đình mình – câu chuyện sẽ làm chuyển đổi cuộc đời đứa bạn trẻ của chúng ta mãi mãi.

Ông chủ nhà kể rằng thật là 1 trong sự trùng thích hợp kỳ lạ, khi ngay mẫu ngày mà lại hai thầy trò tránh đi, băn khoăn kẻ độc ác nào vì ganh ghét với gia sản hiếm tất cả của mái ấm gia đình ông đã nhẫn tâm giảm cổ loài vật tội nghiệp đó.

“Tôi phải chấp nhận rằng”, người đàn ông nói, “phản ứng thứ nhất của cửa hàng chúng tôi là vô cùng tuyệt vọng và nhức khổ. Trong suốt một thời gian dài, sữa của con bò sẽ là nguồn sống duy nhất của chúng tôi. Rộng nữa, nó còn là gia tài duy nhất mà shop chúng tôi có; cuộc sống đời thường của shop chúng tôi phụ trực thuộc vào nó. Bé bò sẽ là tâm điểm cho việc tồn tại hàng ngày của chúng tôi, nói thiệt lòng, việc đã đạt được con trang bị ấy chế tác cho công ty chúng tôi một cảm giác bình yên và đem đến cho shop chúng tôi sự yêu mếm từ mặt hàng xóm.”

“Không lâu sau cái ngày bi tráng ấy, cửa hàng chúng tôi nhận ra rằng nếu như không làm một cái gì đó, cửa hàng chúng tôi chỉ rất có thể rơi vào tình huống tệ sợ hãi hơn. Công ty chúng tôi đã xuống cho tới đáy cuộc sống khi mất đi loài vật ấy. Cửa hàng chúng tôi cũng cần được ăn cùng nuôi nấng con cháu nữa. Với rồi cửa hàng chúng tôi phát hoangmột miếng khu đất phía sau nhà, gieo vài phân tử rau củ quả. Đó là biện pháp mà chúng tôi sống qua ngày trong vài mon đầu.

“Một thời gian sau, công ty chúng tôi nhận thấy rằng mảnh vườn đó hỗ trợ nhiều lương thực rộng mức công ty chúng tôi cần. Nếu có thể bán ra cho những fan xung quanh, công ty chúng tôi có thể thiết lập thêm phân tử giống, cùng không lâu sau, shop chúng tôi không rất nhiều đủ nạp năng lượng mà còn hoàn toàn có thể đem ra chợ bán.

“Và rồi điều đó xảy ra!” người bọn ông hồ nước hỏi nói. “Lần thứ nhất trong đời cửa hàng chúng tôi có tiền cài thực phẩm và quần áo. Và chúng tôi nhận thấy niềm hi vọng cho một cuộc sống mới, một cuộc đời mà công ty chúng tôi chưa bao giờ nghĩ, trong cả trong mơ, là có thể trở thành hiện thực.

Xem thêm: Lịch Sử Hình Thành Haccp Là Gì? Các Bước Xây Dựng Hệ Thống Tiêu Chuẩn Haccp

“Chúng tôi xây căn nhà nhỏ tuổi này vào tháng trưóc. Có vẻ như chuyện mất bé bò đang mở đôi mắt cho shop chúng tôi thấy một cuộc sống thường ngày khác gồm triển vọng.”

Anh bạn trẻ lấy làm bỡ ngỡ khi nghe câu chuyện. Sau cùng anh cũng nhận thấy bài học tập mà tín đồ thầy đáng kính đã ao ước dạy cho anh. Đột nhiên đều thứ trở đề xuất rõ ràng. Chết choc của con bò không thể là lốt chấm hết giành riêng cho họ như anh đang lo sợ, mà đã lộ diện một cuộc sống thường ngày mới với nhiều thời cơ tốt hơn.

Người gia chủ mời nhị thầy trò làm việc lại qua đêm và họ vui vẻ nhấn lời. Sáng sủa hôm sau, họ chào thân ái ông công ty và gia đình, liên tục cuộc hành trình dài của mình.

Ông giáo, vốn yên ổn thinh từ bấy đến giờ, hỏi anh học trò, vốn vẫn sẽ còn ngạc nhiên với mọi gì anh ta được nghe nói và hội chứng kiến: “Con tất cả nghĩ là mái ấm gia đình nọ vẫn có thể đạt được rất nhiều điều mà người ta gặt hái vào năm vừa mới rồi nếu như họ vẫn tồn tại con trườn đó?”

“Có lẽ không,” tín đồ học trò trả lời không do dự.

“Vậy bây chừ con phát âm chưa? nhỏ bò mà người ta yêu quý như báu vật đó là sợi dây xích trói buộc cuộc đòi họ với đói nghèo đói cực. Họ sẽ đinh ninh rằng bé bò đó giúp chúng ta khỏi bị suy sụp. Nhưng yêu cầu đợi đến khi mất đi sự bình an giả sinh sản đó thì họ new bị buộc phải nhìn sang một phía mới.”

“Nói bí quyết khác,” anh học tập trò tiếp lời, “con trườn – con vật mà hàng xóm của họ coi như thể ơn phước – đã đến họ cái xúc cảm mình không phải đang sống trong sự xấu cùng, tuy nhiên thực ra cuộc sống của họ cực kỳ thảm hại.”

“Đúng là như thế,” ông giáo già lên tiếng. “Đó là điềusẽ xảy ra khi nhỏ tin rằng cái thứ ít ỏi mình đạt được là sẽ đủ lắm rồi. Chỉ một ý nghĩ đó thôi đã là gai xích nặng nài nỉ ngăn cấm đoán con tra cứu kiếm số đông thứ khác giỏi hơn. Sự thỏa mãn bắt đầu hủy hoại cuộc đời con. Con gật đầu đồng ý các trả cảnh của bản thân mình dù không chấp nhận với chúng. Nhỏ biết rằng con không vui hào hứng với vị trí của chính mình trong cuộc sống, nhưng con cũng không thấy khốn khổ. Con thuyệt vọng với cuộc sống thường ngày mà mình được hưởng nhưng lại sự bất mãn ko đủ to để bé tìm cách làm một cái nào đấy với nó. Con bao gồm thấy điều đó ai oán như cố nào không?

“Khi con gồm một các bước mà con không thích, cái các bước mà thậm chí là chẳng đáp ứng nhu cầu được những nhu cầu tối thiểu với cũng chẳng đem đến cho con bất kể sự thỏa mãn cá nhân nào hoặc đến con cuộc sống mà bé muốn, thì đưa ra quyết định bỏ đi cùng tìm công việc khác là vấn đề dễ dàng. Mà lại khi cái quá trình mà bé không phù hợp đó giúp con trả được nợ, sinh sống sót, cùng cũng tận thưởng được một vài đương đại nho nhỏ, thì con thuận lợi rơi vào cái bẫy ưng ý với để ý đến rằng ít nhất thì mình cũng đều có được một chiếc gì đó. Cuối cùng, nhỏ biện minh rằng khối người ước ao cái các bước đó mà đã đạt được đâu.

“Cũng y như con bò, thể hiện thái độ đó luôn luôn luôn kiềm hãm con. Nếu không gạt quăng quật nó đi, sống thọ con sẽ không còn thể khám phá gì không giống hơn ngoài các thứ con đã biết lâu nay. Con sẽ biến hóa một nàn nhân tầm thường thân của các giới hạn mà nhỏ tự đưa ra trong cuộc sống đời thường của mình. Điều đó cũng giống như con từ bịt mắt mình nghỉ ngơi vạch xuất phát và cầu nguyện cho mình chiến thắng cuộc.”

Người học trò càng nghe càng kinh ngạc. Anh cảm thấy thích thú vói những đánh giá của thầy mình và bước đầu hiểu cặn kẽ những vụ việc đó. “Chúng ta ai ai cũng có những nhỏ bò vào đời mình. Họ mang trên mình gánh nặng của rất nhiều niềm tin không đúng lầm, phần nhiều lời biện bạch, phần đa nỗi sợ và rất nhiều định kiến. Bi lụy thay, toàn bộ những tiêu giảm do ta tự áp đặt cho mình đã trói buộc bọn họ vào một cuộc sống thường ngày tầm thường.”

“Không chỉ gồm vậy,” ông giáo già tiếp lời, “nhiều bạn ngoan nạm giữ lại cái lý do họ quan yếu sống cuộc đời mà họ luôn mơ ước. Họ khiến cho những lời bào chữa phần lớn rất đáng tin để gượng nhẹ với chủ yếu mình và với ngưòi khác, và tiếp tục sống với phần nhiều xáo rượu cồn nội trung khu khi họ nhận ra rằng những lý lẽ đó có lẽ rằng đánh lừa được tín đồ khác chứ không cần lừa được phiên bản thân mình.”

“Thật là một trong bài học tập lớn,” bạn học trò trầm ngâm nói, bên cạnh đó hướng suy nghĩ về những con bò của mình.

Trên đường về, anh cẩn thận xem xét toàn bộ những hạn chế mà anh vẫn vận vào bản thân trong cuộc đời. Và anh đưa ra quyết định sẽ loại trừ tất cả những lòng tin đã trói buộc anh vào trong 1 cuộc đời xóm nhàng với tầm thường, cũng giống như đã bức tường ngăn anh thể hiện tiềm năng thiệt sự của mình.

Không nghi hoặc gì nữa, anh từ bỏ nhủ, ngày hôm kia đã khắc ghi sự ban đầu một cuộc sống mới, một cuộc đời không tồn tại bò.

Ngày hôm qua có thể bạn vẫn phải đương đầu với phần lớn phiền muộn, sầu đau, nhưng chúng ta biết không, những thứ này đang chẳng thể ảnh hưởng tới giấc mơ hay sau này ngày mai của công ty đâu.


Câu chuyện nhỏ số 1: quý hiếm của cuộc sống

Đừng để phần nhiều phiền muộn của ngày ngày qua làm mờ nhạt giấc mơ của ngày mai.


*

Trong một cuộc hội thảo chiến lược với đông đảo người tham dự, vị diễn thuyết gia nổi tiếng chậm trễ bước lên bục, chẳng nói chẳng rằng nhưng mà rút ngay trong túi ra một tờ đôi mươi USD (tương đương 460 ngàn đồng).

Ông mỉm mỉm cười hỏi rộng 200 người ngồi bên dưới: "Có ai hy vọng lấy tờ trăng tròn USD này không?"

Vô số cánh tay đồng loạt giơ lên.

Vị diễn thuyết gia lại hỏi: "Tôi định tặng ngay cho 1 người bất kỳ trong hội trường này tờ 20 USD vào tay mình, nhưng mà trước kia thì người được bộ quà tặng kèm theo sẽ nên làm góp tôi một việc." Ông thư thả nhìn lướt quanh một lượt: "Còn ai mong lấy nữa không?"

Một số cánh tay vẫn gửi lên thân không trung.

Diễn thuyết gia to tuổi mỉm cười: "Vậy nếu như như tôi làm gắng này thì sao?" Sau đó, ông ném tờ tiền xuống đất, dùng chân giẫm vào nó rồi bình tĩnh nhặt tờ tiền lấm dơ lên.

Ông liên tiếp hỏi: "Bây giờ còn ai ước ao nó nữa nào?"

Vẫn gồm một vài tín đồ kiên trì giơ tay.

Lúc này, vị diễn giả gia lừ đừ phát biểu: "Các bạn vừa mới được học tập một huyết học khôn xiết ý nghĩa. Bất luận tôi có làm những gì với tờ chi phí này, các bạn vẫn hy vọng có nó, bởi vì nó không hề bị mất đi giá trị của mình, vẫn luôn là 20 USD. Trong cuộc đời, mỗi chúng ta đều tương đối nhiều lần bị ra quyết định của bạn dạng thân hoặc bởi vì những thực trạng khó khăn bên ngoài tác động cơ mà gục ngã, mà lại tổn thương. Bọn họ cho rằng bản thân không xứng đáng thế nọ gắng kia, nhưng mà cho dù là chuyện gì xảy ra, trong mắt Thượng đế, quý giá của chúng ta cũng không bao giờ thay đổi. Kỳ thực, chúng ta có sạch sẽ hay bẩn thỉu, ăn diện lấm lem hay đẳng cấp thì cũng vẫn luôn luôn là bảo vật vô giá."

Bài học rút ra: Giá trị của cuộc sống đời thường không phụ thuộc vào những gia sản ta sở hữu, cũng ko phải bị tác động ảnh hưởng bởi những quan hệ mà ta có, nhưng mà nó được quyết định bởi chính phiên bản thân ta. Mọi cá nhân đều là có một không hai trong cuộc sống này, hãy luôn luôn nhớ điều đó!

Câu chuyện nhỏ tuổi số 2: Phụ kiện đẹp nhất nhất đó là sự trường đoản cú tin

Cho dù bé bò tất cả mang bộ lông màu black thì sữa của chính nó cũng vẫn là white color cơ mà.


*

Jenny là 1 trong cô nhỏ bé nhút nhát với tự ti. Vì cảm thấy phiên bản thân ko xinh đẹp nên khi nào Jenny cũng cúi đầu thiệt thấp.

Một ngày nọ, trên phố đi học, Jenny đi ngang qua shop đồ phụ kiện và chú ý trúng một dòng cặp tóc hình dòng nơ khôn xiết đẹp. Thấy Jenny thiết lập chiếc cặp lên tóc, chủ siêu thị liền chạy tới và không ngớt lời khen cô bé bỏng thật xinh xắn, đáng yêu.

Nghe thấy mọi lời khen nức nở ấy, Jenny vốn không tin, nhưng trong tâm cô bé xíu cảm thấy siêu vui với vô ý ngẩng đầu lên thật cao. Jenny gấp rút trả chi phí rồi chạy mang đến lớp, cô bé nhỏ quả thực rất tất tả muốn đến mọi bạn thấy được vẻ dễ thương khác đều ngày của mình.

Nhưng lúc đi ra đến cửa, Jenny vô tình chạm trúng một người. Cô nhỏ xíu vội vàng xin lỗi rồi chạy trực tiếp một mạch cho tới lớp học.

Vừa phi vào lớp, Jenny gặp ngay gia sư ở cửa. Giáo viên vỗ vai Jenny, tỏ vẻ trầm trồ: "Jenny, em ngẩng đầu lên thật xinh đẹp!"

Ngày hôm đó, Jenny thừa nhận được tương đối nhiều lời sử dụng nhiều từ rất nhiều người, bởi vì vậy, cô bé nhỏ cho rằng loại cặp tóc nơ kia đang giúp bản thân trở đề nghị xinh đẹp.

Jenny vui sướng lấy gương ra soi, để xem ngắm lại thiết bị "vũ khí túng thiếu mật" bắt đầu của mình. Tuy nhiên, tới lúc này cô bé mới phát hiện nay ra dòng cặp tóc xuất xắc diệu đã không cánh nhưng mà bay.

Kỳ thực, cái cặp tóc ấy đã trở nên rơi lúc Jenny va chạm với người lạ ở cửa hàng phụ kiện.

Nhiều người vì mang cảm những thiết kế mà nhằm lỡ mất rất nhiều niềm vui, nhưng họ không thể biết rằng, sự từ tin đó là món phụ kiện xinh đẹp nhất của con người.

Bài học tập rút ra: Bất kể bạn phong phú hay nghèo khó, bạn xinh đẹp như hoa hay nhan sắc trung bình, chỉ việc bạn tự tin ngẩng cao đầu, niềm vui để giúp đỡ bạn trở nên đáng yêu và dễ thương - một kiểu đáng yêu mà bất kỳ ai cũng phải yêu thương quý.

Câu chuyện bé dại số 3: Tảng đá vào tim

Chính tâm lý và bí quyết nghĩ của bọn họ là thứ tinh giảm sự search tòi, tò mò và trí tuệ sáng tạo của bản thân.


*

Không biết từ lúc nào trong vườn của một gia đình nọ đã lộ diện một tảng đá khá phệ với độ cao khoảng 10cm, đường kính khoảng 40cm và dính kỹ xuống đất.

Rất nhiều người bước vào khu vườn này đã trở nên vấp chân vào tảng đá nằm chình ình ngay thân đường, thậm chí có người còn bị thương vị nó.

Cậu con trai nhỏ tuổi tò dò hỏi tía rằng: "Bố ơi, tảng đá kia thật xứng đáng ghét! tại sao chúng ta không tìm giải pháp đào nó đi ạ?"

Ông bố trang nghiêm trả lời: "Tảng đá đó đã có tự thời ông nội bé rồi. Nhỏ xem, nó mập như vậy thì dễ dàng gì đào được. Thôi, rất tốt là tự nay nhỏ hãy đi đứng cẩn trọng để đừng vấp vào nó, coi như là rèn luyện năng lực phản ứng với chướng ngại vật vật của nhỏ đi!"

Nhiều năm vừa qua đi, tảng đá ấy vẫn ở chình ình trong căn vườn nhà nọ, không hề suy suyển. Cậu bé trai nhỏ năm nào giờ đã lớn và kết hôn với người phụ nữ mình yêu thương.

Cô nhỏ dâu mới chuyển cho nhà cũng cảm thấy chướng mắt trước tảng đá vô duyên, ngay thức thì chạy đến nói với ba chồng: "Bố ơi, nhỏ càng quan sát càng thấy tảng đá trong vườn thật vướng víu. Xuất xắc là lúc nào nhà bản thân gọi fan đến đưa nó đi nơi khác ạ?"

Ông ba lập tức can ngăn bé dâu: "Thôi bé ạ, tảng đá ấy nặng nề lắm, nếu hoàn toàn có thể chuyển đi được thì ba đã gửi đi từ tương đối lâu rồi, sao còn giữ này lại đến tận bây giờ để làm gì!"

Tuy bố chồng nói vậy, nhưng lại cô con dâu vẫn nỗ lực óc xem xét xem nên làm thế nào để dẹp tảng đá kia đi, chỉ vì chưng nó mà từng nào người đã biết thành vấp ngã rồi.

Nghĩ là làm, vào một trong những buổi sáng đẹp nhất trời, cô bé dâu lấy theo một cái cuốc và một xô nước đầy vào trong khu vực vườn. Cô thư thả đổ cạn hết nước trong xô vào khu vực đất bao quanh tảng đá rồi kiên trì chờ đợi.

Mười mấy phút sau, khi thấy đất xung quanh tảng đá trở nên tơi xốp, cô bé dâu liền nuốm cuốc lên và bắt đầu đào xới. Cô đã sẵn sàng tâm lý sẽ bắt buộc đào rất rất lâu mới lôi được tảng đá cứng đầu kia lên, cơ mà cô nghĩ về mình khăng khăng sẽ làm cho được.

Tuy nhiên, bất thần là chỉ với sau vài phút đào xới, cô đang lôi được tảng đá in sâu bám rễ trong khu vườn nhà lên khỏi phương diện đất. Thì ra vẻ hình thức của hòn đá đã đánh lừa vớ cả, bởi sự thật là nó không còn to với nặng như mọi người vẫn tưởng.

Bài học tập rút ra: Nếu cứ ôm kỳ vọng lăn xuống dốc để đi leo núi thì các bạn mãi mãi không thể leo lên tới mức đỉnh núi. Trường hợp vì cuộc sống đời thường chìm trong gian khổ mà dẫn mang đến tuyệt vọng, thì đó là vị chính phiên bản thân bạn đã không cho bản thân một lối thoát. Chỉ cần lưu ý đến khác đi, chuyển đổi cách chú ý cuộc đời, chúng ta nhất định sẽ đổi khác được số trời của mình.