C&#x
F4;ng việc những ng&#x
E0;y cuối th&#x
E1;ng lu bu, bận bịu, nhiều l&#x
FA;c muốn nghỉ việc qu&#x
E1;ch mang đến xong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghỉ th&#x
EC; sẽ t&#x
EC;m việc mới, m&#x
E0; t&#x
EC;m việc mới rồi cũng sẽ lại lu bu. C&#x
E1;i g&#x
EC; cũng c&#x
F3; quy luật c&#x
F3; n&#x
F3; m&#x
E0; (v&#x
E0; đ&#x
F3; l&#x
E0; quy luật ….t&#x
F4;i vừa nghĩ ra). N&#x
F3;i tầm thường từ ng&#x
E0;y đi l&#x
E0;m đến giờ, t&#x
F4;i kh&#x
F4;ng lo lắng g&#x
EC; lắm về c&#x
F4;ng việc cả, nhưng dạo n&#x
E0;y, t&#x
F4;i đang cố gắng phấn đấu để l&#x
EA;n chức v&#x
E0; tăng lương. Th&#x
EA;m nữa, t&#x
F4;i sẽ nghỉ một ng&#x
E0;y thứ 7, để đi chơi với "người y&#x
EA;u nhỏ b&#x
E9;", n&#x
EA;n t&#x
F4;i r&#x
E1;ng l&#x
E0;m hết, l&#x
E0;m hết…..

Bạn đang xem: Truyện ngắn cảm động

Em "người y&#x
EA;u b&#x
E9; nhỏ" k&#x
E9;m t&#x
F4;i 5 tuổi, đời F1, thế hệ 9x. Em chẳng đẹp nhưng được c&#x
E1;i dễ thương. "tuổi trẻ cuồng nhiệt", em l&#x
FA;c n&#x
E0;o cũng nh&#x
ED; nha nh&#x
ED; nhảnh. Dễ thương, dễ chiều c&#x
F3; điều … k&#x
E9;n ăn. Hik, ch&#x
E2;n khổng lồ bằng tay, tay to bằng tăm. Nh&#x
EC;n em, đ&#x
E1;ng y&#x
EA;u một c&#x
E1;ch dễ gh&#x
E9;t.

Dạo gần đ&#x
E2;y, em nổi hứng rủ t&#x
F4;i đi đ&#x
E2;y đi đ&#x
F3;. Từ chối ho&#x
E0;i rồi, sợ em buồn d&#x
E0;i d&#x
E0;i, n&#x
EA;n t&#x
F4;i cố gắng sắp xếp đi biển với em.


Hơn 1 tuần rồi mới gặp em. Hic, thấy em m&#x
E0; x&#x
F3;t xa l&#x
F2;ng qu&#x
E1;. Sao em xanh xao, gầy g&#x
F2; thế? "Anh dạo n&#x
E0;y …hơi bơ em đấy nha". Em tr&#x
E1;ch t&#x
F4;i, lúc t&#x
F4;i đến đ&#x
F3;n. "Nhớ anh đến mức n&#x
E0;y đấy &#x
E0;? tốt l&#x
E0; nhớ anh n&#x
E0;o kh&#x
E1;c?". "Anh n&#x
E0;o kh&#x
E1;c &#x
E1;? Anh kh&#x
E1;c mỗi ng&#x
E0;y gặp 1 lần sao phải nhớ". J Em thật đ&#x
E1;ng y&#x
EA;u.

9h s&#x
E1;ng, ch&#x
FA;ng t&#x
F4;i ở biển. Chả hiểu nổi em c&#x
F3; g&#x
EC; tốt ho m&#x
E0; đi biển giờ n&#x
E0;y. B&#x
EC;nh minh đ&#x
E3; qua, ho&#x
E0;ng h&#x
F4;n chưa đến. Nhưng nghĩ trong bụng thế th&#x
F4;i, chứ t&#x
F4;i n&#x
E0;o d&#x
E1;m ph&#x
E0;n n&#x
E0;n. N&#x
F3;i n&#x
E0;y n&#x
F3;i kia, em m&#x
E0; dỗi l&#x
E0; hơi mệt đấy.

Trưa! Nắng! Bờ c&#x
E1;t v&#x
E0;ng chạy d&#x
E0;i mi&#x
EA;n man dọc bờ biển n&#x
F3;ng đến bỏng ch&#x
E2;n. Em k&#x
E9;o t&#x
F4;i ra khỏi kh&#x
E1;ch sạn, k&#x
E9;o t&#x
F4;i đi bộ tr&#x
EA;n bờ c&#x
E1;t ấy c&#x
F9;ng em. Em đội c&#x
E1;i mũ c&#x
F3;i bự, ch&#x
E2;n đeo d&#x
E9;p c&#x
F3;i nữa. Ai da, nhỏ g&#x
E1;i th&#x
E0;nh phố nhỉ. Nắng thế n&#x
E0;y m&#x
E0; &#x
E1;o 2 d&#x
E2;y với quần soọc. L. T&#x
F4;i kho&#x
E1;c th&#x
EA;m đến em 1 c&#x
E1;i khăn tắm. Em nhăn mặt "tr&#x
F4;ng em c&#x
F3; tiểu thư qu&#x
E1; kh&#x
F4;ng?". "Anh bắt đeo th&#x
EA;m khẩu trang nữa b&#x
E2;y giờ, gầy m&#x
E0; đen l&#x
E0; xấu lắm đấy". "Dạ, Em biết rồi ạ!". Hơ hơ, h&#x
F4;m ni ngoan gh&#x
EA;.

Xem thêm: 32 công thức pha trà sữa & cách làm trà sữa ngon "chuẩn cơm mẹ nấu"

Hơi biển mằn mặn, gi&#x
F3; nh&#x
E8; nhẹ, tiếng s&#x
F3;ng d&#x
E0;o dạt, mọi lo toan, muộn phiền, những ngột ngạt, của c&#x
F4;ng việc của cuộc sống th&#x
E0;nh thị bị s&#x
F3;ng cuốn tr&#x
F4;i xa m&#x
E3;i xa m&#x
E3;i. T&#x
F4;i lặng nh&#x
EC;n em.

T&#x
F4;i thân quen em cũng được hơn 1 năm rồi. Trong mắt bạn b&#x
E8; t&#x
F4;i, em l&#x
E0; người xấu xa nhất m&#x
E0; họ từng gặp. J. T&#x
F4;i chả thấy thế. T&#x
F4;i thân quen em t&#x
EC;nh cờ qua blog, em giỏi hỏi t&#x
F4;i những thủ thuật blog, những vấn đề kĩ thuật… lúc l&#x
E0;m được c&#x
E1;i g&#x
EC;, em cảm ơn t&#x
F4;i r&#x
ED;u r&#x
ED;t. Hứa n&#x
E0;y hứa nọ l&#x
E0; sẽ trả t&#x
F4;i 1 ly tr&#x
E0; sữa. Tr&#x
E0; sữa? Đ&#x
FA;ng l&#x
E0; con g&#x
E1;i. Nhưng t&#x
F4;i cũng kh&#x
F4;ng năn nỉ qua Caf&#x
E9;. Năn nỉ l&#x
E0;m g&#x
EC;? Em hứa cuội m&#x
E0;. Nhưng rồi đến khi, em nợ t&#x
F4;i đến cả chục li , th&#x
EC; t&#x
F4;i cũng …bắt em trả nợ.

Khi đ&#x
F3;, t&#x
F4;i đang y&#x
EA;u 1 người nhỏ g&#x
E1;i. Y&#x
EA;u kh&#x
E1; l&#x
E2;u rồi đấy, cũng dự định hứa hẹn h&#x
F4;n nh&#x
E2;n n&#x
E0;y nọ, nhưng kh&#x
F4;ng th&#x
E0;nh. V&#x
EC; em xuất hiện. Những ng&#x
E0;y th&#x
E1;ng sau đ&#x
F3;, t&#x
EC;nh cảm của t&#x
F4;i chuyển sang hết mang đến em. Cũng thấy m&#x
EC;nh l&#x
E0; một thằng….đểu. Nhưng tự t&#x
F4;i đ&#x
E2;u c&#x
F3; muốn thế. Chỉ v&#x
EC; tr&#x
E1;i tim loạn nhịp. C&#x
F3; ai c&#x
F3; thể tự b&#x
F3;p n&#x
E1;t tr&#x
E1;i tim để kh&#x
F4;ng y&#x
EA;u, để kh&#x
F4;ng hận, kh&#x
F4;ng th&#x
F9;… T&#x
F4;i nợ người bé g&#x
E1;i kia. Nhưng thực sự t&#x
F4;i đ&#x
E3; y&#x
EA;u em mất rồi.

Đ&#x
EA;m, em lại rủ t&#x
F4;i ra biển. J. Em c&#x
F3; thấy mỏi ch&#x
E2;n kh&#x
F4;ng nhỉ? N&#x
F3;i thật chứ, để chiều được em t&#x
F4;i cũng mệt lắm. Nhưng thật hạnh ph&#x
FA;c.Y&#x
EA;u em, Đi b&#x
EA;n em, cười với em! T&#x
F4;i cứ như người may mắn nhất tr&#x
EA;n đời.

Ghi Nhớ?
๑۩۞۩๑ Chào mừng chúng ta đến cùng với Diễn Đàn MC CLUB ๑۩۞۩๑
» Nếu đấy là lần đầu tiên bạn gia nhập diễn đàn, xin mời bạn xem phần Hướng Dẫn để biết cách dùng diễn đàn.» Để hoàn toàn có thể tham gia thảo luận, chúng ta phải đăng ký làm thành viên, Click Vào Đây Để Đăng Ký.
cung ứng Trực Tuyến
RUYỆN NGẮN> Một câu chuyện yêu đương cảm cồn ...KHÓC
Sun Oct 14, 2012 7:17 pm
Iu MC Clan
Một câu chuyện tình cảm cảm động ...KHÓC Bgavat10"> Một câu chuyện yêu đương cảm động ...KHÓC Bgavat12"> Một câu chuyện tình yêu cảm hễ ...KHÓC Bgavat13">
Một câu chuyện yêu đương cảm động ...KHÓC Bgavat15">
*
nội dung bài viết : 355
*
Lượt say mê : 71
*
Gold : 127171Châm ngôn sinh sống : Iu MC Clan

Một câu chuyện yêu đương cảm hễ ...KHÓC Bgavat17"> Một câu chuyện tình cảm cảm hễ ...KHÓC Bgavat18"> Một câu chuyện tình cảm cảm động ...KHÓC Bgavat19"> Một câu chuyện tình yêu cảm đụng ...KHÓC Bgavat21"> Một câu chuyện tình cảm cảm cồn ...KHÓC Bgavat22"> — greenday_mylove — 
Click Để gởi Lời yêu Thương");" onmouseout="hidetip();" href="/f9-forum"> Click Để hưởng thụ Âm Nhạc");" onmouseout="hidetip();" href="/f8-forum"> Click Để Ủng Hộ Diễn Đàn");" onmouseout="hidetip();" href="/donate"> Profile greenday_mylove
Tôi có một người chúng ta trai.Tên anh ấy là Jin. Tôi luôn luôn coi anh như một fan bạn cho tới năm ngoái, khi shop chúng tôi cùng thâm nhập buổi đi chơi của câu lạc bộ, tôi nhận thấy mình sẽ yêu anh.Trước lúc buổi đi dạo kết thúc, tôi thú thực lòng yêu của mình. Chẳng bao lâu sau, cửa hàng chúng tôi thành một đôi.Đối với tôi, anh là duy nhất. Còn đối với anh, chắc hẳn rằng tôi chỉ như một trong những số các chị em kia thôi.“Anh muốn đi xem phim không?” - Tôi hỏi. “Anh ko thể”. “Tại sao? Anh đề nghị học bài hả?” - Nỗi bế tắc đang làm cho trái tim tôi quặn lại. “Không… Anh bắt buộc đi chạm chán một bạn bạn”.Anh luôn luôn như thế. Anh gặp mặt gỡ các cô gái trước mặt tôi, như thể chẳng gồm gì. Đối với anh, tôi chỉ là 1 trong người bạn gái. Từ bỏ “yêu” chỉ được nói ra từ miệng tôi. Từ khi biết anh, tôi chưa khi nào được nghe anh nói “anh yêu em” trước.Với chúng tôi, chẳng có dịp nghỉ lễ hội kỷ niệm nào. Từ bỏ ngày đầu tiên anh dường như không nói điều gì, rồi cứ vậy 100 ngày, 200 ngày... Mặt hàng ngày, trước lúc tạm biệt, anh chỉ đưa mang lại tôi một bé búp bê, sản phẩm ngày, chắc chắn thế. Tôi lưỡng lự tại sao.Rồi một ngày…“Jin, em…” - Tôi ngập ngừng.- “ Sao? Em cứ nói đi…”- “Em yêu thương anh”- “Em… Ừm, thôi núm lấy nhỏ búp bê này với về nhà đi”.Đó là cách anh ấy lờ đi “ba từ” của tôi và đưa cho tôi con búp bê. Rồi anh biến chuyển mất. Những nhỏ búp bê tôi nhận thấy từ anh từng ngày đã đầy ắp căn phòng.Rồi mang lại sinh nhật của tôi. Sáng sớm tỉnh giấc dậy, tôi hình dung tới một bữa tiệc với anh, và chỉ ngồi trong phòng ngóng anh hotline điện. Dẫu vậy bữa trưa trôi qua, bữa tối trôi qua, rồi bầu trời tối đen… Anh vẫn ko gọi.Tôi quá mệt nhọc mỏi, không còn tồn tại thể chờ đợi điện thoại thêm được nữa. Rồi khoảng 2 giờ đồng hồ sáng, bất chợt anh gọi điện mang đến tôi và thức tỉnh tôi dậy. Anh nói tôi ra khỏi nhà. Tôi cảm giác thật vui và chạy ra bên ngoài đầy hạnh phúc.- “Jin!”- “Đây… Em cố kỉnh lấy đi…” - Lại nữa, lại một bé búp bê nhỏ.- “Thế này là cầm nào?”- “Hôm qua anh không đưa nó đến em, đề xuất giờ anh đưa. Anh về đây, chào em”.- “Chờ đã! hóng đã! Anh bao gồm biết bây giờ là ngày gì không?”- “Hôm nay?”Tôi cảm giác rất buồn, tôi cho là anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Anh quay tín đồ đi tiếp như thể không tồn tại gì xảy ra. Rồi tôi hét lên: “Chờ đã!”- “Em ý muốn nói gì sao?” - Jin hỏi.- “Hãy nói với em, nói với em anh yêu thương em…”- “Gì cơ?”- “Hãy nói cho em nghe” - Tôi giữ chặt lấy anh.Nhưng anh chỉ nói phần đa lời lạnh lùng: “Anh không muốn nói số đông lời đó một bí quyết quá dễ dàng dàng, trường hợp em khát khao ước ao nghe, hãy tìm fan khác”.Rồi anh đi. Đôi chân tôi cơ cóng. Tôi quỵ xuống đường. Anh không muốn nói yêu tôi dễ dàng dàng. Có lẽ rằng anh chưa hẳn là người tương xứng với tôi…Một tháng sau…Tôi đã mang lại được tinh thần và đi học. Cơ mà vết thương lòng tưởng sắp đến lắng xuống lại bị khơi lên. Tôi nhận thấy anh bên trên phố, với cô gái khác. Bên trên khuôn phương diện anh là nụ cười, chiếc mà anh chưa lúc nào cho tôi thấy, khi anh va vào con búp bê…Tôi chạy thẳng về công ty và nhìn vào những nhỏ búp bê trong phòng. Phần nhiều giọt nước đôi mắt rơi xuống. Vì sao anh lại gửi chúng cho tôi?
Những bé búp bê đó chắc rằng là vì chưng những cô bé khác chọn. Cơn khó tính bùng lên, tôi ném chúng ra khắp nơi.Chợt điện thoại cảm ứng reo. Đó là anh. Anh nói tôi tiếp cận bến xe pháo buýt gần nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh và đặt chân vào điểm hẹn. Tôi không xong xuôi nhắc nhở bạn dạng thân mình hãy quên anh ta đi, rằng toàn bộ rồi vẫn chấm dứt. Và anh xuất hiện thêm trong tầm mắt tôi, hai tay đang ôm một nhỏ búp bê lớn.Jin nói: “Jo, anh nghĩ về em sẽ tức giận, em vẫn mang đến sao?”.Tôi quan yếu ngăn mình ghét anh, ghét cái thể hiện thái độ như không có chuyện gì xảy ra và còn trêu chơi nữa. Rồi, anh lại đưa con búp bê ra như vẫn làm.“ Em không phải nó” - Tôi giá lùng.- “Gì cơ? trên sao?”.Tôi lag lấy nhỏ búp bê từ tay anh và ném xuống đường. “Em không nên con búp bê này, em không cần nó nữa. Em không muốn gặp lại một fan như anh!”.Tất cả hồ hết lời tự sâu trong tôi cứ cầm tuôn ra. Nhưng không phải như những lần khác, hai con mắt anh run run. “Anh xin lỗi” - Anh nói khôn xiết nhỏ. Rồi anh bước đi ra đường để nhặt nhỏ búp bê lên.- “Anh thật ngốc! Sao anh lại nhặt nó? Ném đi!”. Cơ mà anh lờ tôi với đi tới chỗ nhỏ búp bê. Rồi tiếng xe inh ỏi, một chiếc xe tải lớn đang lao về phía anh.“Jin! né ra! tránh ra mau!” - Tôi hét lên. Nhưng mà anh không nghe thấy tôi, anh cúi người xuống nhặt bé búp bê. “Rầm!” - âm thanh thật mập khiếp.Đó là bí quyết anh ấy chia xa tôi. Đó là bí quyết anh ấy ra đi mà thậm chí là không mở mắt để nói cùng với tôi một lời. Tôi đang sống từng ngày, từng ngày với cảm hứng tội lỗi cùng nỗi bi ai thắt ruột bởi mất anh.2 mon sau…Khi vẫn tạm đem lại cân nặng bằng, tôi bước đầu để ý tới các con búp bê - món tiến thưởng duy tốt nhất anh nhằm lại mang đến tôi kể từ ngày hai đứa bước đầu hò hẹn. Tôi nhớ phần nhiều ngày mặt anh và bước đầu đếm “một…hai…ba…” theo lần lượt từng con búp bê.“… bốn trăm tám mươi tư, tứ trăm tám mươi lăm... ” Ấy là số lượng kết thúc. Tôi lại bắt đầu khóc, cùng với một bé búp bê trong tay tôi. Tôi ôm nó thật chặt, rồi bất ngờ…- “Anh yêu em, anh yêu em!” - Tôi giật mình, tiến công rơi bé búp bê xuống.- “Anh yêu thương em?” - Tôi nhặt con búp bê lên cùng ấn tay vào bụng nó.- “Anh yêu em, anh yêu em!” - cấp thiết nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các nhỏ búp bê.- “Anh yêu thương em!”- “Anh yêu thương em!”- “Anh yêu em!”Những lời nói đó cứ phạt ra ko ngừng. Tại sao trước trên đây tôi không sở hữu và nhận ra? Rằng trái tim anh ấy luôn luôn ở ở kề bên tôi, che chở tôi. Nguyên nhân tôi đã không nhận ra anh yêu tôi nhiều như vậy này!Tôi nhặt bé búp bê ở dưới gầm giường với ấn tay vào bụng nó, kia là bé búp bê cuối cùng, bé búp bê đã biết thành rơi xuống đường. Máu của anh thấm lên nó. Giọng nói lại phân phát ra, tiếng nói mà tôi nhớ da diết:“Jo, em biết bây giờ là ngày gì không? mình đã yêu nhau 486 ngày. Em biết 486 là gì không? Anh quan trọng nói anh yêu thương em, bởi… cũng chính vì anh vượt nhút nhát. Ví như em tha thứ với nhận lấy con búp bê này, anh vẫn nói rằng anh yêu thương em, mỗi ngày, tính đến khi anh chết. Jo, anh yêu thương em…”Những giọt nước đôi mắt lại trào ra. Tại sao? Tôi hỏi trời, nguyên nhân chỉ đến từ bây giờ tôi mới nhận ra điều đó? Anh đang không thể ở mặt tôi, nhưng mà anh đang yêu tôi cho tới phút cuối cùng....Có đầy đủ thứ mất đi đã ko bao giờ có lại đc,,chỉ là tra cứu kiếm,,tìm kiếm & mãi là tìm kiếm???...???...????
Có các thứ luôn lân cận mình bản thân ko biết trân trọng, đến lúc mất rùi thì ko bao giờ còn ân hận hận kịp nữa. Cuộc sống là thế. Con người là thế............ " longdesc="38" /> " longdesc="38" />

Bài viết liên quan