Tu tiên, cái gì gọi là tu tiên? Phàm nhân luôn luôn cho rằng những người nắm giữ những loại pháp thuật lật tay là gió, phất tay là mưa, thoải mái bay lượn trên ko trung gần như là tiên. Đến bây chừ Trần Lâm bắt đầu biết được điều ấy quả thiệt là nực cười. Cái mà hắn dịp trước luôn nghĩ là tiên, đó chẳng qua chỉ là rất nhiều kẻ phàm nhân biết tu luyện tiên pháp mà thôi. Dòng gọi là tiên thật sự đừng nói là hắn, cho dù cho là những tín đồ tu luyện mang lại cảnh giới cao nhất cũng chưa chắn chắn đã có thể gặp gỡ mặt một lần.

Bạn đang xem: Cách tu luyện thành tiên

Phàm nhân mong muốn đi lên tuyến đường tu tiên trước hết rất cần phải trải qua tiến độ khai kinh, ích mạch tăng cường sức chịu đựng của những đường gớm mạch. Quy trình này được những người dân tu luyện gọi là luyện khí cảnh. Kế tiếp là tụ nguyên cảnh, chân nguyên cảnh, kim đan cảnh, nhân anh cảnh, phân thân cảnh, pháp tướng cảnh, độ kiếp cảnh, toái hỏng cảnh. Tổng cộng là chín đại cảnh giới, mỗi cảnh giới lại chia nhỏ ra thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn. Con đường tu luyện vốn dĩ dài mang lại vô tận, có người khí số ko tốt, thọ mệnh không đủ mà toạ hoá rơi vào hoàn cảnh luân hồi. Có người vận số tốt hơn, tu mang đến toái hư tuy nhiên rồi cũng cần yếu phi thăng thành tiên, ngửa mặt nhìn trời mà lại thở dài.

Con mặt đường tu tiên vốn dĩ rất dài. Nếu nói kiếp phàm là 1 đời, thì một đời đó chỉ là dòng thoảng qua của tín đồ tu tiên. Trên tuyến phố tu tiên mong đi mang lại cuối cùng, phi thăng thành tiên trong sản phẩm tỷ tín đồ tu hành, cũng không chắc có được một ai. ý muốn tu tiên trước hết cần phải có nghị lực, rồi như thế nào là các loại tài năng địa bảo, tài nguyên, đan dược, pháp khí, pháp bảo… fan phàm chỉ cần phải có chỗ ăn, nơi ở cũng coi như thể đủ đầy. Nhưng bạn tu tiên không phải vậy, chỉ việc tu sĩ đạt mang lại tụ nguyên cảnh là rất có thể coi như ích cốc, không cần nhà hàng trong thời hạn dài vẫn được. Loại tu sĩ thiếu đó là thời gian, là tài nguyên. Để có được thời hạn tu sĩ phải tranh đấu, để có được khoáng sản tu sĩ cũng cần được tranh đấu. Nói tu tiên là tàn khốc, là vô tình chưa hẳn đã đúng, cũng chưa chắc là sai.

Trong trái đất của bạn tu tiên cũng có thể có ma đạo, cũng đều có chánh đạo. Phàm là tu sĩ, nếu không hẳn là xuất thân đặc biệt thì tất phải từ tranh đấu cơ mà đi lên. Ngươi muốn có tài năng nguyên ngươi đề nghị tranh, ngươi ý muốn trường sinh ngươi cũng bắt buộc tranh. Giả dụ như ngươi không muốn bị chà đạp thì ngươi tuyệt nhất định buộc phải tranh. Phàm nhân gồm sướng khổ của phàm nhân, tu tiên cũng vậy. Trên cái quả đât này không có cái gì tự nhiên và thoải mái có được, tốt là tự nhiên và thoải mái mất đi. Tất thẩy đều vì chưng tạo hoá sinh ra, ngươi ao ước trường tồn, muốn đảm bảo an toàn người thân của mình, ngươi tốt nhất định phải tranh giành với tạo ra hoá. Vạn vật bao gồm sinh thì ắt tất cả diệt, ngươi không muốn bị khử thì ngươi duy nhất định yêu cầu tranh.

Trần Lâm ngồi nhập định suốt bố ngày cha đêm như thế, rồi mới từ từ mở mắt ra.

– thế ra ta ko chết, chỉ với bị đưa đến một thế giới khác nhưng thôi! Chắc có lẽ rằng đó là thiên mệnh!

– Hừ, cái gì là thiên, vật gì là mệnh? Ngươi biết sao?

Trong lúc sẽ suy tư, một mùi hương hương rảnh nhạt của thiếu nữ xâm nhập vào trong trái tim thần khiến cho Trần Lâm gồm chút không mê say ứng, hắn khá nhíu mi hỏi:

– Ta nên người ta gọi cô nương là đái thư tuyệt là chi phí bối đây?

Lục Hầu Nhi nghe hỏi thì gồm chút bất mãn, thiếu phụ bĩu môi nói:

– Hừ, vật gì là tiền bối chứ? Tuổi thiệt của ta cũng chỉ mới mười bảy, còn nhỏ hơn ngươi tới mấy tuổi a?

Trần Lâm không lưu ý đến vẻ bất mãn của nàng, lại hỏi:

– Vậy theo đái thư cái gì là thiên, cái gì là mệnh?

Nàng khá trợn mắt, nhìn hắn:

– Ta làm sao lại lưỡng lự chứ! Trời có nghĩa là thiên, thiên tức là trời. Mệnh của mọi người là vị trời định. Trời muốn ngươi chết ngươi tức đề xuất chết, trời ước ao diệt ngươi ngươi thiết yếu tránh.

– Vậy trời bao gồm hình thù như thế nào? cùng trời tại vị trí nào?

– Ta… Ta…

Nàng không vấn đáp được, phải là thẹn vượt hoá giận, mang quyển trục ráng trên tay ném vào bạn hắn:

– Đây là quyển nhân giai công pháp giành riêng cho tu sĩ dưới tụ nguyên cảnh tu luyện. Ta thấy ngươi nhập định ba ngày bố đêm cũng đã mở được một đầu khiếp mạch, coi như đối với ta năm đó cũng không chiến bại kém gì. Ngươi cố gắng mà tu luyện đi!

Nàng nói hoàn thành liền chạy ra đi ngoài. è Lâm cố kỉnh quyển công pháp bên trên tay lắc đầu cười khổ:

– nàng nhân thiệt là phiền phức!

Trần Lâm lật quyển trục được thiết kế từ domain authority thú ra xem, thấy bên trong ghi lại một cỗ công pháp tất cả một quyền, một kiếm. Quyền pháp mang tên là “Huỳnh Long độc thủ”, còn một thức kiếm pháp thương hiệu là “Huỳnh Long xuất động”. Một bộ quyền, tìm tuy quan sát ra chỉ với nhân giai công pháp, nhưng trong tâm địa Trần Lâm cảm giác nó bên cạnh đó còn thiếu đồ vật gi đó. Một cỗ công pháp này không phải chỉ là công pháp nhân giai bình thường như vậy. Theo trong thư tịch cổ mấy ngày hôm trước Lục Hầu Nhi đưa cho hắn, thì công pháp tu luyện cũng rất được phân tạo thành thiên, địa, huyền, hoàng nhưng nhân giai là công pháp cấp thấp nhất trong những năm giai. Thiên giai và địa giai công pháp lại nằm trong về loại công pháp cao cấp, chưa phải gia tộc như thế nào cũng rất có thể sở hữu. Mỗi giai công pháp lại phân thành hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng và cao đẳng công pháp. Mà cuốn công pháp Lục Hầu Nhi đưa đến Trần Lâm hẳn là thượng đẳng công pháp. Ví như như hắn rất có thể tu luyện được bộ công pháp này thì mặc dù là gặp gỡ phải tu sĩ tụ nguyên cảnh một nhị tầng cũng rất có thể đối phòng được. Nhưng đáng tiếc là, yêu cầu của cục công pháp này cần tối thiểu cũng bắt buộc là luyện khí cảnh tầng tư mới hoàn toàn có thể tu tập được. Trần Lâm cuộn lại tấm trục công pháp, rồi đựng vào trong tim ngực, khe khẽ thở dài:

– Ài, coi ra ta bắt buộc phải nỗ lực tu luyện mới được!

Hắn vừa định nhắm đôi mắt nhập định, đùng một phát sực lưu giữ ra chuyện gì đó. Rồi cười khổ vùng lên bước ra ngoài. Trần Lâm vừa mở cửa, đang thấy Lục Hầu Nhi đứng đó miệng cười cợt toe toét:

– Ta biết là ngươi sẽ đói bụng đề nghị là có đưa về thức nạp năng lượng cho ngươi rồi đây! Ngươi xem, ta so với ngươi bao gồm phải cực tốt hay không?

Trần Lâm nhìn nàng có chút bất thiện:

– Phàm sinh sống trên đời không tồn tại bữa ăn uống nào là miễn phí.

Đôi mắt trần Lâm mở thật lớn nhìn nàng:

– tè thư nói đi, tè thư cứu ta là nên ta phải làm những gì cho đái thư đây?

Trần Lâm lưỡng lự rằng câu nói của chính bản thân mình chọc mang lại đại nộ của nàng. Giỏ thức ăn uống trên tay bị người vợ ném xuống đất, khí giận đùng đùng, chỉ tay mắng:

– Ngươi… ta không thèm để ý đến ngươi nữa!

Nàng nổi giận loại bỏ đi mà ko chút chuyển phiên đầu lại.

– Ài…

Một giờ đồng hồ thở dài nâng cao làm mang đến Trần Lâm hơi lag mình. Hắn xoay fan nhìn người trung niên trước mặt, hai con mắt có chút thành kính, chắp tay nói:

– trằn Lâm ra mắt tiền bối!

Người trung niên gồm chút gật gù tán thưởng:

– Trẻ nhỏ tuổi dễ dạy!

Thấy è Lâm vẫn cúi người, tín đồ trung niên tương đối khẽ phất tay nâng hắn đứng thẳng. è cổ Lâm lúc này mới càng thêm lag mình, chỉ là một cái phất tay tùy nhân thể cũng tạo cho hắn không cách nào kháng cự lại, fan này là cảnh giới vắt nào chứ? chắc chắn rằng không thể thấp rộng tụ nguyên cảnh rồi. Bạn trung niên phất phất tay, có ý nói:

– Thôi được rồi, ngươi không nhất thiết phải suy đoán nữa. Ta là phụ vương của Lục Hầu Nhi, thương hiệu là Lục Vân Thiên, gia chủ của Lục gia, 1 trong những tam đại sợi tộc của Tây Minh trấn. Ngươi hoàn toàn có thể gọi ta là gia chủ cũng được, mà lại bá phụ thì càng tốt. Đừng có những lúc nào cũng một tiếng tiền bối, hai tiếng tiền bối nghe thiệt là xa lạ.

Trần Lâm hơi cúi người, chấp nhận nói:

– Vậy ta xin mạn phép gọi fan một tiếng bá phụ đã đạt được không không?

Lục Vân Thiên không khỏi sờ cằm nhìn Trần Lâm một cái, rồi phá lên mỉm cười ha ha, nói:

– Tốt, hết sức tốt! Đã như thế, ta bao gồm một thanh toán giao dịch muốn cùng thảo luận với đái tử ngươi!

Trần Lâm lần này có chút thất thố, trợn trừng nhị mắt mà chú ý Lục Vân Thiên. “Ông ta muốn thanh toán giao dịch với ta sao?”

Trên cầm cố giới có rất nhiều người tu đạo, nhưng có thể chân chủ yếu tu luyện cho đến viên mãn thì lại không tồn tại được mấy người. Cũng chính vì tu đạo vốn ko khó, cái khó là hoàn toàn có thể kiên trì cho đến cùng xuất xắc không.


Chỉ vày sợ chết mà cầu cách thức tu tiên

Trong “Nguyên hóa ký” bao gồm chép lại một câu chuyện: Bách Diệp cha ông tên là Điền Loan, sống sống Trường An. Nhiều thế hệ bên ông mọi làm quan, mang đến thời của Điền Loan thì vào nhà cực kỳ giàu có. Huynh đệ của Điền Loan 5, 6 bạn đều ko sống vượt 30 tuổi.

Xem thêm: Cách Xem Lịch Sử Tải Về - 3 Cách Xem Lịch Sử Tải Xuống Trên Chrome

Vào thời điểm Điền Loan được 25 tuổi, chị em ông cực kì lo lắng. Ông từng nghe nói những người dân tu Đạo hoàn toàn có thể trường sinh bất lão; bởi vậy ông mới đi vào Hoa Sơn tra cứu tiên nhân. Đi đến nơi cách núi hơn 10 dặm, ông chạm chán được một vị đạo sĩ từ vào núi đi ra. Ông ngay tức khắc tiến cho bái kiến, ao ước được đạo sĩ nói cho bí quyết trường sinh.

Đạo sĩ ngửng đầu chỉ vào cây bách với nói: “Đây là thuốc trường sinh! Hà tất buộc phải đi đâu mang lại xa! Chỉ coi ý chí của bạn dạng thân ra làm sao thôi.” Điền Loan lại mong mỏi hỏi đạo sĩ biện pháp điều chế tiên dược. Đạo sĩ nói: “Trường kỳ uống lá cây bách là hoàn toàn có thể trường sinh”. Điền Loan bởi vậy mà đem lá cây bách phơi khô, tối ưu thành bột nhằm dùng; từ từ không ăn thịt cá nữa, trung tâm chí siêng nhất.


*
Được tiên dược đang khó, kiên định càng khó khăn hơn (ảnh Sohu)

Được tiên dược sẽ khó, bền chí càng cực nhọc hơn

Điền Loan uống là cây bách được 60, 70 ngày mà không thấy có hiệu quả; chỉ thấy liên tục bực bội, nóng giận. Nhưng lại ông vẫn bền chí uống không bỏ. Hơn hai năm sau, ông nhức đầu, vạc sốt, toàn thân lở loét. Bà mẹ ông khóc nói: “Vốn là để kéo dãn tuổi thọ, giờ thì lại bị thuốc sợ hãi cho bị tiêu diệt rồi”. Mà lại Điền Loan nhất quyết không buông bỏ, vẫn tiếp tục uống.

7, 8 năm sau, căn bệnh sốt càng ngày càng nặng hơn. Thân ông giờ như lửa đốt, tín đồ khác chẳng thể đến ngay sát ông. Người nào cũng có thể ngửi thấy hương thơm lá cây bách trên khung người ông. Các vết lở loét trên khung người đã thối rữa; body toàn thân rỉ ra máy nước màu vàng hệt như mủ. Bà bầu ông cũng nhận định rằng ông sắp chết rồi.

Đột nhiên vào một ngày tê Điền Loan nói: “Thân thể bây giờ dường như thoải mái và dễ chịu hơn một chút, con mong muốn tắm”. Bởi vì vậy cho những người đặt một cái bồn nước làm việc trong phòng; mấy bạn mang ông nhằm vào vào bồn. Tự khi bệnh tật đến nay, ông ngủ rất ít, bây chừ ông lại đột nhiên muốn ngủ; vì chưng vậy mọi bạn mới ngừng hoạt động lại để cho ông im tĩnh ngủ. Ông ngâm mình trong nước trong bồn nước và cứ cố kỉnh ngủ.

Biểu hiện hiệ tượng chỉ là thách thức tín tâm

3 bữa sau ông bắt đầu tỉnh dậy với kêu fan nhà nâng ông dậy. Thời điểm này, rất nhiều vết lở loét trên fan ông số đông đã vươn lên là mất. Lòng tin vui tươi, làn da trắng mịn, lông mi với râu cũng trở thành đen nhánh. Ông đột nhiên cảm thấy tai mắt lanh lợi. Ông nói: “Ta sau thời điểm ngủ, trong mơ chạm chán mấy vị đạo sĩ dẫn đi chạm mặt đạo trưởng; chạm mặt được hồ hết vị Thần tiên từ xưa đến nay, họ mọi nói: ‘Tiên nhân lá cây bách mang đến rồi!’. Tiếp đến còn dạy mang lại ta tiên thuật, rước tên của ta tự khắc trên ngọc bài thành kim tự. Bọn họ nói với ta rằng: ‘Ông trong thời điểm tạm thời tu hành sống nhân thế, trong tương lai có địa điểm rồi thì sẽ điện thoại tư vấn ông tới’. Kế tiếp thì dẫn ta trở về”.

Điền Loan từ đó trở đi không nạp năng lượng lương thực, cũng ko thấy đói khát; ông ẩn dật tại Tung Dương. Đến năm Trinh Nguyên, ông đã 123 tuổi, nhưng quan sát vẫn khôn xiết trẻ trung. Bỗng nhiên có một ngày ông bất thần qua đời nhưng mà không bệnh tật gì, nhan sắc mặt cũng không biến hóa (đây gọi là cách thức thi giải mặt Đạo gia). Ông vào tầm ‘hấp hối’ thì tỏa ra mùi thơm khắp phòng, trong ko trung nghe thấy giờ âm nhạc. Đây đó là lúc ông quay trở lại trời, theo như ước hẹn với chiếc vị Thần tiên.


*
Cái khó khăn của tu Đạo là rất có thể kiên trì hay là không (ảnh Taptap)

Cái cực nhọc của tu Đạo là hoàn toàn có thể kiên trì giỏi không

Điền Loan cũng chính vì sợ bị tiêu diệt mà đi tìm tiên dược. Kiếm được tiên được đã cực nhọc nhưng bền chí uống này lại càng cạnh tranh hơn; nên chịu đủ các loại đau đớn, lở loét hành hạ. Tuy thế nhờ quyết tâm cộng với niềm tin vững chắc vào vị đạo sĩ mà lại ông sẽ vượt qua được 7, 8 năm; sau cùng viên mãn được những vị Thần tiên nghênh đón.

Tương truyền, Vương mẫu mã Nương Nương cũng từng đích thân hạ phàm cùng ban tiên dược đến Hán Vũ Đế, dẫu vậy ông không kiên trì uống nên đang không thể thành Đạo.

Nhiều người dân có tâm cầu Đạo nhưng sau cuối lại ko tu thành chỉ vì không đủ kiên trì; đắc được phương pháp tu luyện đã khó, nhưng có thể hằng trọng điểm tinh tấn không chấm dứt lại còn cực nhọc hơn.