Bài Đóng vai nhân vật dụng cô kĩ sư con trẻ của truyện âm thầm lặng lẽ Sa Pa nói lại cuộc gặp gỡ gỡ với anh bạn trẻ dưới đây để giúp đỡ các em ôn tập lại kiến thức và kỹ năng văn phiên bản đồng thời củng cố tài năng kể chuyện theo ngôi thứ nhất. Những em hãy cùng tham khảo nhé!

Đề bài: Đóng vai nhân thiết bị cô kĩ sư trẻ con của truyện âm thầm lặng lẽ Sa Pa đề cập lại cuộc chạm chán gỡ cùng với anh thanh niên


Đóng vai nhân trang bị cô kĩ sư con trẻ của truyện lặng lẽ Sa Pa nhắc lại cuộc chạm mặt gỡ với anh thanh niên

I. Dàn ý Đóng vai nhân trang bị cô kĩ sư trẻ con của truyện lặng lẽ âm thầm Sa Pa nhắc lại cuộc chạm chán gỡ cùng với anh bạn teen (Chuẩn)

1. Mở bài

Giới thiệu về cuộc chạm mặt gỡ cùng với anh bác họa sỹ già với anh thanh niên.

Bạn đang xem: Đóng vai cô kĩ sư

2. Thân bài

- ra mắt vài đường nét về hoàn cảnh của chuyến đi:+ Sau khi xuất sắc nghiệp, lên Lai Châu nhằm nhận công tác mới.+ chuyến đi mang tới sự hồi hộp, mong đợi và cả lo lắng, căng thẳng.

- Cuộc gặp gỡ gỡ bất ngờ:+ chạm mặt bác họa sĩ già trên chuyến xe cộ lên Lai Châu+ Xe dừng chân à gặp gỡ anh bạn trẻ làm công tác khí tượng+ Ngôi nhà đất của anh thanh niên nhỏ tuổi nhưng rất chống nắp, phần lớn thứ được bày trí gọn gàng, khoa học.+ Đời sống ngơi nghỉ của anh thanh niên rất phong phú: trồng hoa, nuôi gà.+ Cảm động trước sự nhiệt huyết, mê say trong công việc và sự mất mát thầm im của anh.+ Trân trọng, quý mến tấm lòng hiếu khách, sự chu đáo, thân mật của anh thanh niên: tặng hoa, trứng gà, củ tam thất,...

3. Kết bài

Cảm nghĩ về cuộc gặp gỡ: Vui vẻ, hạnh phúc vì quen biết thêm một người bạn mới, thêm yêu đời, yêu thương công việc.

II. Bài văn mẫu Đóng vai nhân trang bị cô kĩ sư trẻ của truyện lặng lẽ Sa Pa đề cập lại cuộc gặp gỡ với anh giới trẻ (Chuẩn)

Tôi nhớ ai đó từng bảo rằng "Tuổi trẻ em là hành trình dài của những mày mò và trải nghiệm". Nhìn lại những chặng đường tôi đã đi qua, tôi lại cảm nhận thấm thía hơn câu nói ấy. Mỗi chuyến đi đều đưa về cho tôi gần như kỉ niệm đáng nhớ, tôi không chỉ là được đến các vùng khu đất mới, được làm quen với gần như con người mới nhiều hơn tìm thấy bản thân sau chủ yếu chuyến đi. Chuyến du ngoạn đáng nhớ độc nhất trong cuộc đời tôi chính là chuyến thực tiễn lên Sa Pa và cuộc chạm chán gỡ tình cờ với bác họa sĩ già với anh thanh niên.

Sau khi xuất sắc nghiệp đại học, tôi đã phân tách tay gia đình và miếng đất tp hà nội thân yêu đặt lên trên Lai Châu nhận các bước mới. Mang theo khăn gói lên đường, tôi vừa háo hức, mong đợi vừa lo lắng cho những ngày tháng sắp tới. Do dự rằng tôi rất có thể làm tốt các bước được giao hay không? Liệu tôi có thể thích nghi được với cuộc sống mới hay không. Chổ chính giữa trạng ngổn ngang, phức hợp trong trung khu trí tôi nhanh lẹ được giải tỏa khi tôi gặp được một bác họa sỹ già ngồi cùng chuyến xe lên Lai Châu. Lắng nghe mẩu chuyện của bác, tôi hốt nhiên nhận ra được không ít điều mớ lạ và độc đáo về cuộc đời, về công việc.

Trên mặt đường đi, vì gồm cành cây chắn ngang đường đề xuất xe ko thể tiếp tục hành trình. Tôi, bác họa sỹ và những du khách trên xe pháo đều cách xuống để giúp đỡ đỡ bác lái xe hạn chế sự cố kỉnh và tranh thủ nghỉ ngơi trước khi hành trình tiếp tục. Trên đây chúng tôi đã có chạm mặt gỡ bất thần với một anh bạn trẻ trẻ làm công tác làm việc khí tượng. Đó là một trong những chàng trai cực kỳ trẻ, chỉ chừng 25, 26 tuổi, anh sống 1 mình trên đỉnh im Sơn cao 2600 mét. Sống lẻ loi trên đỉnh núi xung quanh năm mây mù, tuyết phủ phải anh siêu "thèm" được trò chuyện với mọi người. Khi chạm chán gỡ chúng tôi, anh thân thiện, hồ hởi bắt chuyện và mời chúng tôi vào nghỉ nơi căn nhà bé dại anh đã sinh sống.

Bước trên nhỏ đường nhỏ để vào nhà, tôi rất quá bất ngờ vì xung quanh được trồng không ít hoa, các khóm hoa được cắt tỉa gọn gàng, bắt mắt chứng tỏ người chủ của nó khôn cùng khéo léo, cần mẫn. Đang đắm chìm trong sắc hoa tỏa nắng rực rỡ và cảnh đẹp như tranh vẽ thì anh thanh niên bộ quà tặng kèm theo cho tôi một bó hoa, sự việc ra mắt nhanh chóng, bất ngờ nên tôi vô cùng bối rối. Thừa nhận lấy bó hoa nhưng hai má tôi nóng bừng, tôi thực sự bất ngờ vì sự khía cạnh của anh.

Căn nhà đất của anh thanh niên nhỏ dại nhưng được thu xếp rất gọn gàng, chống nắp. Lân cận bàn làm việc là một kệ đựng sách đầy với không hề ít cuốn sách tuyệt về khí tượng cùng nhiều lĩnh vực khác. Anh bạn trẻ mời công ty chúng tôi uống nước, chén bát trà nóng bỏng xua đi cái không khí lạnh như giảm da giảm thịt. Anh vui vẻ đề cập cho cửa hàng chúng tôi nghe về công việc, về những trở ngại khi sống một mình ở khu vực hoang vắng, lạnh lẽo giá. Lắng nghe đầy đủ tâm sự của anh ấy thanh niên, không chỉ tôi nhưng mà bác họa sỹ và tất cả những bạn trong đoàn đều cảm thấy mến phục vì tình yêu và đam mê anh giành riêng cho công việc, về tinh thần không ngại khó, hổ ngươi khổ của anh. Nhận thấy những phẩm chất đáng quý của anh, bác họa sĩ già sẽ bày tỏ mong muốn vẽ một tranh ảnh chân dung để tặng anh, thế nhưng anh đang hào hứng reviews cho bác họa sỹ những fan đáng vẽ rộng anh. Sự khiêm tốn, thực bụng nơi anh khiến cho tôi khôn xiết xúc động.

Cuộc chuyện trò vui vẻ tuy vậy cũng cấp tốc chóng chấm dứt vì cửa hàng chúng tôi phải khởi thủy để tiếp tục cuộc hành trình. Khi ra về anh ko quên tặng cho công ty chúng tôi một ổ trứng gà, tặng ngay củ tam thất cho bác bỏ lái xe. Sự chu đáo, tấm lòng ấm cúng của anh thật đáng quý làm sao.

Cuộc gặp mặt gỡ cùng với anh thanh niên ra mắt tình cờ, chóng vánh thế dẫu vậy để lại mang đến tôi không hề ít những kỉ niệm tốt đẹp. Nhờ có cuộc gặp gỡ ấy nhưng tôi quen biết thêm một người chúng ta mới, phát âm thêm các điều mớ lạ và độc đáo về cuộc sống đời thường và hơn không còn tôi được tiếp thêm tự tin, gồm thêm tình yêu và đam mê với công việc.

----------------HẾT----------------

Đóng vai nhân đồ cô kĩ sư con trẻ của truyện lặng lẽ âm thầm Sa Pa đề cập lại cuộc chạm chán gỡ cùng với anh thanh niên bao gồm dàn ý cụ thể cùng 15 bài văn chủng loại hay nhất sẽ giúp đỡ các em có thêm nhiều ý tưởng mới, trau dồi vốn từ, củng cố kỹ năng viết để biết cách kể lại tổng thể câu chuyện thật hay, thật cuốn hút.

Đề bài: Đóng vai nhân đồ gia dụng cô kĩ sư trẻ con của truyện lặng lẽ âm thầm Sa Pa kể lại cuộc gặp gỡ cùng với anh thanh niên

Bạn Đang Xem: Đóng vai nhân trang bị cô kĩ sư trẻ con của truyện lặng lẽ âm thầm Sa Pa nhắc lại cuộc gặp mặt gỡ với anh bạn teen (15 Mẫu)

*
*
Đóng vai cô kĩ sư kể lại cuộc gặp gỡ gỡ với anh giới trẻ trong Truyện âm thầm lặng lẽ Sa Pa

Đóng vai cô kĩ sư nhắc lại cuộc gặp mặt gỡ với anh giới trẻ – mẫu mã 5

Khi sẵn sàng nhận câu hỏi ở Sa pa thì tôi chẳng hào khởi gì cả. Trước lúc lên ấy, tôi cảm xúc thật buồn chán với tình ái nhạt nhẽo với tôi đi với trung tâm trạng chán nản. Nhưng không, tôi sẽ lầm do nơi đây có những con người rất tốt, đáng để tôi học hỏi và chia sẻ và lưu ý đến lại vớ cả. Đặc biệt, cuộc chạm mặt gỡ với những người thanh niên trên đỉnh lặng Sơn làm cho tôi xúc đụng hơn cả.

Trong chuyến xe lên tỉnh lào cai hôm ấy bao gồm cả một bác lái xe, ông họa sĩ và tôi. Form cảnh tại đây thật đẹp, thật thơ mộng. Bao hàm rặng đào cùng với cả bầy bò lang. Lúc tiếp xúc với anh thanh niên, được nghe anh nói về những người dân khác thì tôi sẽ hiểu thêm về cuộc sống ý nghĩa sâu sắc của anh cũng như của những người dân thầm lặng trên đình núi yên Sơn cao hai ngàn sáu trăm mét này.

Tôi vẫn còn nhớ tích tắc được chưng lái xe trình làng cho công ty chúng tôi về anh thanh niên. Anh làm công tác làm việc khí tượng kiêm thiết bị lý địa cầu, sống một mình trên đỉnh núi bắt buộc anh rất “thèm người”. Chưng vừa nói xong xuôi thì anh xuất hiện. Vóc dáng nhỏ bé, đường nét mặt tràn đầy sức sống, là các thứ toát lên qua tầm nhìn của tôi về anh. Qua lời giới thiệu của ông họa sĩ, chúng tôi được anh mời lên bên chơi. Tôi rất đỗi quá bất ngờ khi hiện ra trước phương diện tôi là một trong những vườn hoa.Nào hoa đơn, thược dược, nào hoa hồng,., đầy khắp vườn khiến tôi không còn e thẹn nhưng chạy ngay đến mặt người nam nhi ấy. Anh trao mang lại tôi bó hoa một cách thoải mái và tự nhiên và tôi cũng tiếp nhận bó hoa ấy cùng tôi có cảm hứng như chúng tôi đã quen thuộc nhau từ lâu.

Anh giới thiệu về các bước của mình. Nhiệm vụ của anh là đo gió, đo mưa, đo nắng, đoán trước thời tiết hằng ngày giao hàng cho sản xuất, chiến đấu. Anh nhắc rằng nửa tối đang phía trong mực.chăn, buộc phải chui thoát ra khỏi chăn, ra vườn thân khí trời lạnh lẽo buốt. Tôi thấy tội cho anh vô cùng. Ko những xong xuôi tốt nhiệm vụ của mình anh còn tồn tại một lối sống ngăn nắp mẫu mực.

Tôi xem sách còn ông họa sỹ thì chuyện trò với anh. ông họa sĩ hỏi anh:

– Sao người ta bảo anh là tín đồ cô độc nhất vắt gian? Rằng anh “thèm” fan lắm?

Anh giới trẻ cười:

– các từ ấy hồ hết là của chưng lái xe. Không, không đúng đâu.

Anh hạ giọng trung ương sự với công ty chúng tôi rằng lúc không vào nghề, nhìn ngôi sao sáng giữa khung trời đen kịt, anh nghĩ ngôi sao 5 cánh kia một mình một mình.

Bây tiếng vào nghề, anh mới thấy không phải vậy. Anh còn cho rằng các bước của anh gắn sát với bao quá trình của đồng đội đồng chí bên dưới xuôi, Cất các bước đi, anh ảm đạm đến chết mất. Anh vai trung phong sự như gọi lại một điều suy nghĩ từ khôn cùng lâu. Bất giác anh đơ mình khi thấy ông họa sỹ hí hoắm vẽ mình. Anh đã khước từ một cách từ tốn và reviews cho ông hầu hết người xứng danh được vẽ hơn. Tôi thấy được biết bao nét xin xắn đáng quý hiện rõ trong con người anh. Và dù anh tất cả ngăn cản, ông họa sỹ già vẫn vẽ được nhưng mà hơi vất vả, hình như ông bao gồm chút bồn chồn về anh. Ông nghĩ về “người nam nhi ấy dễ thương thật cơ mà làm ông nhọc quá. Với đa số điều làm cho những người ta xem xét về anh, và về hồ hết điều anh suy nghĩ…”. Cuộc gặp gỡ gỡ này đã hỗ trợ tôi gọi sâu hơn về mối tình nhạt nhẽo với yên vai trung phong hơn về ra quyết định của mình.

Cuộc vui nào cơ mà chẳng mang lại lúc nên chia tay. Tích tắc đó thật luyến tiếc. Tôi cố tình để lại mang đến anh cái khăn mùi xoa để triển khai kỷ niệm nhưng anh tưởng tôi quên bắt buộc trả lại mang lại tôi. Anh còn bộ quà tặng kèm theo cho công ty chúng tôi một làn trứng kê không tiễn vì bảo đã gần cho giờ “ốp”. Tôi rất cảm phục bài toán thực hiện giờ làm vấn đề của anh.Cuộc thủ thỉ tuy ngắn ngủi nhưng lại đã còn lại trong tôi với cả ông họa sĩ già những ấn tượng khó quên. Qua cuộc chạm chán gỡ ấy, tôi đã bao gồm những cân nhắc và tình cảm mới mẻ về con người và cuộc sống. Anh thanh niên đã giúp tôi cảm giác được hơi thở tràn trề sức sống của không ít con người làm việc trên Sa Pa. Trước lúc nhận vấn đề ở đây, tôi sẽ chần chừ, ngán nản, nhưng lúc này tôi đã biến đổi cách lưu ý đến của mình.

Đóng vai cô kĩ sư nhắc lại cuộc chạm mặt gỡ với anh thanh niên – mẫu 6

Gấp trang vở đầy màu sắc mực tiếp, đầy kiến thức, đầy mọi ước mơ tôi bước đi vào đời cùng với tâm núm còn hoang mang không biết sẽ làm việc như cầm nào và vai trung phong trạng thoáng bi hùng vì tình ái dang dở. Bên trên chuyến xe đến chỗ nhận việc làm, tôi chạm chán một bác họa sĩ, chẳng hiểu sao đột nhiên tôi lại có cảm hứng ông kiểu như như phụ vương của tôi vậy, ông mang lại tôi gần như lời khuyên và hỗ trợ tôi như giúp đỡ một bạn con. Trong chuyến đi qua Sa page authority ấy, tôi và bác gặp gỡ được một anh thanh niên mà mãi trong tương lai tôi vẫn nhớ. Tôi nhớ chưa phải là tôi ưng ý anh mà lại tôi ghi nhớ vì ưa thích anh, kính trọng anh.

Xe dừng bánh trên Sa Pa nhằm nghỉ trưa, bác lái xe hứa hẹn sẽ giới thiệu một anh bạn teen cho tôi và chưng họa sĩ. Tôi khá e ngại, tiếp đến khi bắt gặp anh phương diện tôi bất giác đỏ lên. Anh chạy lên nhà sẵn sàng trước, đôi với bác họa sỹ theo sau. Bước chân lên gần như bậc thềm đập vào mắt tôi là một trong thiên con đường trên mặt đất, một ngôi nhà bé dại xinh bên trên cao và bên cạnh là mọi luống hoa đủ màu sắc. Ở kia người đàn ông đang cắt hoa. Tôi vui tươi quá chẳng chú ý ngại ngùng chạy đến mặt nhận bó hoa tự tay anh. Anh nói là để kỉ niệm lần thứ nhất quen nhau. Chúng tôi có khoảng chừng ba mươi phút để trò chuyện. Anh mời tôi cùng bác họa sỹ vào nhà nhằm thưa chuyện.

Khi bước vào nhà, công ty chúng tôi hoàn toàn ngạc nhiên trước sự không bẩn sẽ, gọn gàng trong ngôi nhà nhỏ xinh ấy. Tôi chuyển mắt ngắm những đồ vật trong nhà. Bất giác tôi tiến cho tới phía bàn đọc sách của anh, khẽ giở cuốn sách anh sẽ đọc giở ra xem. Trong những lúc tôi ngồi đó, anh cố kỉnh rót nước mời bác họa sĩ uống và tận tay thế một chén bát trà ra bàn mang đến tôi. Anh rất lịch lãm biết tôi sẽ đọc nên chỉ có thể lặng lẽ đặt lên bàn. Anh nói về công việc của anh, nói rất vắt thể, rất bỏ ra tiết. Tay tôi gắng sách đọc nhưng lại bị chính câu chuyện của anh lôi cuốn. Tôi không nhìn nhưng tai tôi vẫn nghe. Anh nói hoàn thành thì bảo chúng tôi kể chuyện dưới xuôi đến anh nghe. Dẫu vậy bác họa sỹ muốn anh nhắc về anh tiếp, anh kể đến những khó khăn khi sống sinh hoạt trên này, anh trả lời thắc mắc của bác họa sĩ về “cô độc nhất cầm cố gian” và “thèm người”. Bác họa sĩ bên cạnh đó có ý vẽ anh, tôi thấy anh khiêm tốn reviews những fan đáng vẽ hơn anh. Trong lúc ấy bác họa sỹ vẫn cứ vẽ, anh vẫn tiếp tục giới thiệu.

Bỗng nhiên tôi lại mong mỏi để lại một cái gì đó cho anh lưu giữ về tôi giống như anh nói nhằm kỉ niệm lần đầu chạm chán mặt. Mặc dù thế tôi lại chẳng tất cả gì vào ví cả. Hết thời hạn tôi cùng với bác họa sĩ được anh tiễn mang lại tận chân cầu thang ra về. Tưởng là đi được rồi dẫu vậy anh lại chạy cùng với theo trả lại đến tôi mẫu khăn mùi xoa tôi cố ý để lại. Tôi thấy anh ngay thật quá, chẳng gọi sao tôi xúc cảm như bác họa sĩ hiểu được ý tôi yêu cầu tôi đỏ mặt kéo dài và ra về. Từ bỏ chuyến ấy trù trừ bác họa sĩ có lên đó không nhưng bao gồm dịp nhất định tôi đang tìm chạm mặt lại anh nhằm nghe anh nhắc về số đông giờ ốp thú vị.

Đóng vai cô kĩ sư kể lại cuộc gặp gỡ gỡ với anh bạn teen – mẫu 7

Tôi là cô kĩ sư gốc Hà Nội, tôi chuẩn bị nhận công tác ở Lai Châu. Khi chuẩn bị nhận việc thì tôi bao gồm chút buồn, hồ hết thứ đa số xa lạ, cùng nghe nói ở đây “buồn” lắm. Tuy vậy không, tôi vẫn lầm bởi vì nơi đây bao hàm con người vô cùng tuyệt vời, xứng đáng để tôi giao lưu và học hỏi và quan tâm đến lại tất cả. Đặc biệt, cuộc gặp mặt gỡ với những người thanh niên bên trên đỉnh im Sơn làm tôi xúc cồn hơn cả.

Trong chuyến xe cộ lên tỉnh lào cai hôm ấy, bác bỏ lái xe cộ đã reviews cho tôi và bác họa sỹ đi cùng anh giới trẻ ấy, bạn làm việc đơn chiếc trên đỉnh yên ổn Sơn này. Khung cảnh ở chỗ này thật đẹp, thiệt thơ mộng. Bao hàm rặng đào cùng với cả đàn bò lang. Lúc tiếp xúc cùng với anh thanh niên, được nghe anh nhắc về những người dân khác thì tôi đang hiểu thêm về cuộc sống ý nghĩa sâu sắc của phần đông con fan đang góp sức thầm lặng cho đời.

Tôi vẫn tồn tại nhớ tích tắc được bác bỏ lái xe giới thiệu cho cửa hàng chúng tôi về anh thanh niên. Anh làm công tác làm việc khí tượng kiêm vật lí địa cầu, sống một mình trên đỉnh núi buộc phải anh vô cùng “thèm người”. Bác bỏ vừa nói chấm dứt thì anh xuất hiện. Vóc dáng nhỏ dại bé, nét mặt tràn đầy sức sống, là những gì toát lên qua tầm nhìn của tôi về anh. Qua lời trình làng của bác bỏ lái xe, cửa hàng chúng tôi được anh mời lên nhà chơi. Tôi rất đỗi không thể tinh được khi hiện ra trước khía cạnh tôi là 1 vườn hoa. Như thế nào hoa đơn, thược dược, như thế nào hoa hồng…, đầy mọi vườn khiến tôi không còn e thẹn mà chạy ngay đến mặt người con trai ấy. Anh trao mang lại tôi bó hoa cùng tôi cũng mừng đón bó hoa ấy một cách tự nhiên.

Anh ra mắt về công việc của mình. Nhiệm vụ của anh là đo gió, đo mưa, đo nắng, dự đoán thời tiết hằng ngày ship hàng cho sản xuất, chiến đấu. Anh đề cập rằng nửa đêm đang bên trong chăn, đề xuất chui thoát khỏi chăn, ra vườn giữa khí trời lạnh lẽo buốt. Tôi thấy tội cho anh vô cùng. Không những chấm dứt tốt nhiệm vụ của chính bản thân mình anh còn có một lối sống ngăn nắp và gọn gàng mẫu mực.

Anh nói với cửa hàng chúng tôi rằng lúc không vào nghề, nhìn ngôi sao sáng giữa bầu trời đen kịt, anh nghĩ bản thân như ngôi sao 5 cánh kia, lẻ loi một mình. Hiện giờ vào nghề, anh new thấy không hẳn vậy. Anh còn cho rằng các bước của anh gắn sát với bao công việc của đồng đội đồng chí dưới xuôi, Cất công việc đi, anh bi thiết đến chết mất. Anh vai trung phong sự như gọi lại một điều để ý đến từ rất lâu. Bất giác anh đơ mình khi thấy bác họa sĩ hí hoắm vẽ mình. Anh đã phủ nhận một cách từ tốn và ra mắt cho ông các người xứng danh được vẽ hơn. Tôi thấy theo luồng thông tin có sẵn bao nét xin xắn đáng quý hiện rõ trong con tín đồ anh. Cùng dù anh có ngăn cản, bác họa sĩ già vẫn vẽ được nhưng mà hơi vất vả, bên cạnh đó ông gồm chút hồi hộp về anh. Ông nghĩ về “người đàn ông ấy dễ thương thật nhưng làm ông nhọc quá. Với gần như điều làm cho những người ta cân nhắc về anh, với về phần đa điều anh suy nghĩ…”. Cuộc gặp gỡ gỡ này đã hỗ trợ tôi phát âm sâu hơn về mối tình nhạt nhẽo cùng yên chổ chính giữa hơn về quyết định của mình.

Cuộc chạm chán gỡ ngắn ngủi cũng mang lại lúc cần chia tay, tích tắc đó trong tôi thật luyến tiếc. Tôi cố ý để lại cho anh dòng khăn hương thơm xoa để làm kỷ niệm mà lại anh tưởng tôi quên đề xuất trả lại mang đến tôi. Anh còn tặng ngay cho cửa hàng chúng tôi một làn trứng kê không tiễn bởi vì bảo đang gần cho giờ “ốp”. Tôi hết sức cảm phục bài toán thực hiện giờ làm việc của anh. Cuộc thì thầm tuy ngắn ngủi nhưng mà đã để lại trong tôi và cả bác họa sĩ già những ấn tượng khó quên. Giờ đây tôi sẽ tự tin đón chờ công việc mới của mình.

Đóng vai cô kĩ sư nói lại cuộc gặp gỡ với anh giới trẻ – mẫu mã 8

Đó chưa hẳn lần đầu tiên tôi rời hà thành – quãng đời học tập sinh, sinh viên của tôi đã để lại ấn tượng bao lần đến với Huế, Quảng Trị, Bắc Kạn, Thái Nguyên – tuy thế lần này cho Lai Châu, tôi có xúc cảm thật lạ. Tôi bắt đầu ra trường, đây là chuyến du ngoạn nhận công tác làm việc của tôi. Cách qua cuộc đời học trò chật hạn hẹp để cách vào cuộc sống thường ngày mới khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng. Trên chặng đường từ hà thành lên Lai Châu, tôi đã được quen biết phần đông con tín đồ thuộc phần đông thế hệ khác nhau. Họ đã khiến tôi thấy cuộc sống thường ngày này rộng lớn và xinh xắn biết mấy. Đặc biệt là quãng đường tôi cho Sa Pa. Sa Pa, nghe cái brand name người ta đã muốn nghỉ ngơi tuy nhiên ở đó bao gồm con người thao tác hăng say, họ nguyện hi sinh tuổi thanh xuân của bản thân cho đất nước. Họ để lại ấn tượng đẹp trong tâm địa tôi cũng giống như bất kì ai để chân lên mảnh đất nền này.

“Chỉ vài cây số nữa là cho tới Sa
Pa” – chưng lái xe pháo nói vậy. Tôi bước đầu háo hức, tò mò, góc nhìn xa không tính cửa kính một cách lặng lẽ mà say mê.

Sau cuộc nói chuyện, chia sẻ vui vẻ giữa tôi – chưng lái xe cộ – bác bỏ hoạ sĩ già thì mọi fan bỗng nín bặt, vì cảnh trước mắt tự dưng hiện lên rất đẹp một biện pháp kỳ lạ. Nắng bây giờ bắt đầu len tới đốt cháy rừng cây. Những cây thông chỉ quá cao đầu, rung tít trong nắng, đông đảo ngón tay bằng bạc đãi dưới cái nhìn bao trùm của hầu như cây tử kinh thỉnh thoảng nhô dòng đầu color hoa cà lên trên màu xanh lá cây của rừng. Mây bị nắng nóng xua, quấn quanh tròn lại từng cục, lăn trên các vòm lá ướt sương, rơi ra đường cái, luồn cả vào gầm xe.

Giữa dịp đó, bác bỏ lái xe mang lại dừng xe để mọi người nghỉ ngơi. Riêng biệt với tôi và bác hoạ sĩ, ông cù sang nói một cách bí hiểm: sẽ ra mắt cho chúng tôi một trong những người “cô độc nhất cầm gian”. Bác lái xe cộ này thật vui tính khi đặt cho người đó cái tên như vậy. Bác lại còn xác định với bác bỏ hoạ sĩ – một tín đồ say mê nghệ thuật và thẩm mỹ rằng: “Thế nào chưng cũng ưng ý vẽ hắn”. Thiếu hiểu biết nhiều sao nói đến đây, bác lái xe cộ lại liếc chú ý tôi, làm cho tôi bất giác đỏ mặt. Tầm nhìn đó có lẽ rằng là có ẩn ý sâu xa.

Theo lời chưng lái xe cộ thì đó là một anh chàng hai mươi bảy tuổi làm công tác khí tượng kiêm vật dụng lý địa ước trên đỉnh lặng Sơn cao 2600m. Khi bắt đầu lên dấn việc, không quen với bầu không khí toàn rừng cùng cây ở chỗ này nên anh ta thèm người’”,đến nút chắn ngang khúc gỗ ngang con đường để kiếm cớ có người nói chuyện.

Kia, anh ta kia! – bác lái xe cộ chỉ.

Tôi với ông hoạ sĩ già thực sự xúc hễ và vô cùng quá bất ngờ khi bắt gặp trước mắt shop chúng tôi là người đàn ông tầm vóc bé dại bé, nét mặt rạng rỡ từ trên sườn núi trước khía cạnh chạy lại nơi xe đỗ.

Người đàn ông đưa cho chưng lái xe cộ một gói nhỏ – củ tam thất – một trang bị cây của vùng núi. Còn bác bỏ lái xe thì trao cho anh quyển sách. Hai tín đồ nói cùng nhau điều gì đó, bác lái xe pháo thì rạng rỡ cười còn anh bạn trẻ kia cũng mừng quýnh. Tôi có cảm xúc hành cồn đó của hai tín đồ không đối kháng thuần chỉ là tình cảm giữa hai tín đồ quen biết mà là tình cảm của các người vào gia đình. Thì ra, bà xã bác tài xế mới nhỏ dậy, anh chàng kia nhờ cất hộ biếu ít tam thất “của bên trồng được” còn bác lái xe nhờ cất hộ sách thiết lập giúp anh ta đọc mang lại đỡ buồn và đỡ nhớ cuộc sống đời thường bình thường!

Đứng một lát, bác bỏ lái xe dắt tay người bạn trẻ lại vị trí ông hoạ sĩ với tôi nhằm giới thiệu. Anh mời công ty chúng tôi lên thăm căn nhà nơi anh ở. Sau đó, cùng như bao chàng giới trẻ khác anh đỏ mặt, luống cuống rồi xin về đơn vị trước. Không chỉ riêng tôi, bác bỏ hoạ sĩ giỏi bất kỳ ai cũng sẽ cho là anh chạy về trước để vệ sinh nhà cửa, tuyệt gấp chăn màn vì… bạn trẻ mà! Đã vậy lại ở 1 mình nên khó tránh khỏi điều khó khăn nói ấy.

Nhưng thiệt bất ngờ! Tôi nhận thấy vẻ quá bất ngờ của bác bỏ hoạ sĩ khi tiến bước bậc thang bởi đất thấy người nam nhi đang hái hoa. Còn tôi đưa ra “ồ” lên một tiếng. Sau ngay gần hai ngày, qua ngót bốn trăm cây số đường dài phương pháp xa Hà Nội, đứng vào mây mù ngang khoảng với cái cầu vồng kia, bỗng nhiên lại gặp mặt hoa đơn, hoa thược dược, vàng, tím, đỏ, hồng phấn, tổ ong… ngay trong khi dưới tê là mùa hè, bất thần và mừng rỡ, chẳng chú ý cả e lệ, tôi chạy đến bên người đàn ông đang cắt hoa. Anh rất thoải mái và tự nhiên như với cùng 1 người bạn đã quen thuộc trao bó hoa đã giảm cho tôi, và cũng tương đối tự nhiên, tôi đỡ lấy.

Tôi giảm thêm mấy cành nữa. Rồi cô mong muốn lấy từng nào nữa, tuỳ ý. Cô cứ giảm một bó rõ to vào. Rất có thể cắt hết ví như cô thích. Tôi đo đắn kỷ niệm cố kỉnh nào đến thật trang trọng ngày hôm nay. Bác bỏ và cô là đoàn khách máy hai cho thăm bên tôi tự Tết, cùng cô là cô gái thứ duy nhất từ hà thành lên tới đơn vị tôi từ bốn năm nay.

Người đàn ông nói to gần như điều đáng ra fan ta chỉ nghĩ. Cũng là mọi điều tín đồ ta không nhiều nghĩ. Câu hỏi ấy tạo cho tôi và bác hoạ sĩ cảm rượu cồn và thu hút ngay. Tôi ôm bó hoa vào ngực, bạo dạn nhìn trực tiếp vào phương diện anh. Anh thanh niên phát hiện cái nhìn đó, phủi gấp giọt những giọt mồ hôi trên sống mũi mỉm cười, hạ giọng hỏi:

Cũng đoàn viên, phỏng?

Vâng – Tôi nói.

Thôi, chấm dứt tiết mục hái hoa – Người con trai bất chợt đưa ra quyết định Bác tài xế chỉ cho ba mươi phút thôi. Không còn năm phút rồi. Cháu nói qua công việc của cháu, năm phút. Còn hai mươi phút, mời bác và cô vào nhà uống chè, cho cháu nghe chuyện. Con cháu thèm nghe chuyện dưới xuôi lắm.

Anh bắt đầu kể về công việc của mình. Rằng công việc của anh là đo gió. đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn đụng địa cầu để tham gia báo thời tiết. Rồi cả đều khó khăn, trở ngại: đa số đêm mưa bão, bão tuyết, trời nắng, mưa. Nhưng mà anh vẫn thao tác rất nghiêm túc đến từng giờ, từng phút. Bởi chắc hẳn rằng anh phát âm được các bước của anh quan trọng như cụ nào…

Tôi vẫn đứng đó, ôm bó hoa cùng lắng tai nghe. Anh bỗng dừng lại. Trời! Mười phút sao nhưng trôi cấp tốc quá!

Anh nói nữa đi – chưng hoạ sĩ giục.

Báo cáo hết! – Người nam nhi vụt quay trở về giọng vui vẻ.

Xem thêm: Lịch Sử Hà Nội Tiki - Lịch Sử Thủ Đô Hà Nội

Còn nhị mươi phút nữa thôi. Chưng và cô vào nhà. Chè đã ngấm rồi đấy.

Thì tiếng ngắn ngủi còn lại thúc giục chủ yếu chúng tôi. Shop chúng tôi bước vào

căn nhà ba gian thật sạch và gọn gàng gàng.

Bác hoạ sĩ hứa hẹn sẽ quay trở lại và đề cập anh nghe chuyện dưới xuôi.

Bác vừa nhâm nhi chén chè và nghe anh phân tích và lý giải cụm tự “cô độc nhất rứa gian”. Rằng còn có người cô độc rộng anh. Đó là đứa bạn trên trạm đỉnh Phan Xi Păng tía trăm một trăm tứ mươi hai mét cơ còn một mình hơn anh.

Tôi đã đọc cuốn sách bên trên bàn của anh và vẫn lắng tai nghe hai bác bỏ cháu họ nói chuyện.

Càng rỉ tai với đấng mày râu trai chưng hoạ sĩ càng có vẻ như thích thú. Bác ý kiến đề xuất vẽ anh. Nhưng anh từ bỏ chối. Bởi theo ông – anh không phải là tín đồ đáng nhằm vẽ. Anh khiêm tốn trình làng người khác. Đó là ông kỹ sư nghỉ ngơi vườn rau bên dưới Sa Pa. Tuy vậy cũng may bởi mấy nét, hoạ sĩ đang ghi kết thúc lần đầu gương mặt của người thanh niên.

Người bạn trẻ này làm cho tôi và bác hoạ sĩ suy nghĩ nhiều quá. Hầu hết điều thuộc nghe cộng với hầu như điều tôi tò mò thấy bên trên trang sách vẫn đọc giở làm cho tôi bàng hoàng. Tất cả phải vì ánh sáng trong quyển sách rọi sáng làm cho tôi gọi thêm về cuộc sống một mình quả cảm tuyệt vời của fan thanh niên, về cái quả đât những con tín đồ như anh nhưng mà anh kể, về tuyến đường tôi đi tới?

Không phải chỉ do bó hoa cực kỳ to sẽ theo tôi vào chuyến trước tiên ra đời mà bởi một bó hoa khác, bó hoa của các háo hức với mơ mộng thốt nhiên anh cho thêm tôi. Tôi không muốn những chốc lát này trôi đi vô nghĩa trong đời mình. Tôi mong muốn để lại điều gì thật ý nghĩa nơi này. Tôi khẽ mở khoá chiếc xắc bé dại bên mình.

Và cầm là chỉ với năm phút nữa.

Bác hoạ sĩ chặc lưỡi đứng dậy. Tôi cũng vực lên đi ra nơi bác.

Ô! Cô quên chiếc mùi xoa trên đây này!

Anh tuổi teen vừa vào kêu lên, anh lấy mẫu khăn tay vo tròn cả; thân cuốn sách cho tới trả mang đến tôi. Mẫu món quà cơ mà tôi cho là 1 trong những chút cỏn con, êm ả nhưng. Tôi cúi đầu ngượng ngùng không chú ý thẳng vào anh thừa nhận lại cái khăn với quay đi.

Bác hoạ sĩ với anh lưu luyến rồi hẹn ngày gặp mặt lại. Còn tôi – tôi chìa tay mang đến anh nắm, bắt buộc trọng cụ thể như người ta lẫn nhau cái gì chứ chưa phải cái bắt tay. Tôi chú ý anh, cái nhìn như tồn tại không bao giờ gặp lại.

Chào anh.

Tôi ko biết cảm hứng lúc đó là gì nữa. Điều sau cuối anh dành riêng sự thân thiện cho moi bạn đó là anh ấn cái làn vào tay bác bỏ hoạ sĩ rồi nói là khiến cho mọi người ăn uống trưa.

Chúng tôi ra về, nắng vẫn mạ bạc bẽo cả con đèo, đốt cháy rừng cây hừng hực khiến cho bó hoa càng rực thêm khiến cho tôi cảm giác mình rực rỡ theo.

Chuyến đi này là một chuyến đi thật khó quên trong đời tôi. Tôi đã chạm mặt được hầu hết con bạn thật đẹp, thật cao cả. Họ tạo cho tôi thấy yêu đời hơn, thấy sáng sủa với quá trình của mình hơn cùng anh thanh niên để lại ấn tượng sâu đậm về một nỗ lực hệ con trẻ như tôi – anh đã góp sức hết mình cho trào lưu ba sẵn sàng. Anh sống mặt cái vẻ hiệ tượng “lặng lẽ” nhưng phía bên trong thì rộn rực của vùng khu đất dấu yêu, mộng mơ này.

Đóng vai cô kĩ sư kể lại cuộc gặp mặt gỡ cùng với anh thanh niên – chủng loại 9

Chiếc xe khách đang chầm lờ đờ lăn bánh trên tuyến phố cheo leo uốn lượn xung quanh co. Bỗng người lái xe xe cù sang hỏi ông hoạ sĩ ngồi ở bên cạnh tôi: “Chúng ta vừa mới rồi Sa pa đấy, chưng không nhận ra ư?”. Hoạ sĩ già mỉm mỉm cười đáp: “Có. Tôi nhận ra Sa Pa ban đầu với phần nhiều rặng đào cùng những bầy bò lang cổ treo chuông ở những đồng cỏ trong thung lũng phía 2 bên đường. Vị trí ấy là Tả Phình nên không bác?”.

Người lái xe không hỏi gì nữa. Tôi cùng hoạ sĩ cũng im lặng vì khung cảnh trước mắt bất chợt hiện ra với vẻ đẹp mắt kì lạ. Nắng bắt đầu len tới đốt cháy rừng cây. Những cây thông chỉ cao quá đầu, rung tít vào nắng phần nhiều ngón tay bàng bội bạc dưới chiếc nhìn che phủ của rất nhiều cây tử tởm thỉnh thoảng nhô cái đầu màu hoa cà lên trên màu xanh da trời của rừng. Mây bị nắng và nóng xua, quấn quanh tròn lại từng cục, lăn trên các vòm lá ướt sương, rơi xuống đường, luôn cả vào gầm xe. Giữa cơ hội đó, xe bất chợt phanh kít lại. Khách trên xe cộ xôn xao kêu lên: “Cái gì thế?”. Chưng lái xe pháo bảo là dừng lại một lúc để lấy nước và đến khách ăn uống lót dạ.

Trong dịp mọi người vui vẻ trò chuyện, bác lái xe quay sang nói bé dại với hoạ sĩ: “Tôi sắp ra mắt với ông một người cô độc nhất thế gian. Cầm cố nào ông cũng thích vẽ hắn cho mà xem!”. Nói đến đây, tự nhiên và thoải mái bác nhìn tôi, khiến tôi đỏ mặt. Rồi chưng kể: “Một thanh niên hai mươi bảy tuổi, làm công tác khí tượng địa mong trên đỉnh yên ổn Sơn cao hai nghìn sáu trăm mét. Từ thời điểm cách đó bốn năm, tất cả hôm xe tôi đi mang đến đây thì thấy một khúc cây chắn ngang đường, phải hãm lại. Một anh thanh niên ở chỗ nào chạy đến, thuộc tôi và quý khách lăn khúc cây sang trọng ven đường. Tôi hỏi lưỡng lự ai và lại đẩy cây ra thân đường thay này thì anh ta đỏ mặt. Thì ra vì bắt đầu lên đây nhấn công tác, 1 mình sống trên đỉnh núi, bốn bề chỉ có cây cối và mây mù lạnh lẽo, không quen, thèm tín đồ quá nên anh ta kiếm kế giới hạn xe lại để gặp chúng tôi, được quan sát và thì thầm một lát. Kìa, anh ta kia!”.

Tôi trông theo phía tay bác bỏ lái xe thì thấy một người nam nhi tầm vóc nhỏ tuổi bé, nét phương diện rạng rỡ trường đoản cú sườn núi trước mặt chạy lại nơi xe đỗ. Anh ta gửi cho bác lái xe một gói nhỏ. Bác bỏ lái xe cộ hỏi là vật gì thì anh ta bảo là giữ hộ biếu vợ bác gói củ tam thất để ngâm rượu uống mang đến khoẻ. Chưng lái xe cũng rút từ túi đeo ra một gói giấy, tươi cười nói: “Đây là cuốn sách tôi mua hộ anh”. Người nam nhi nhìn mọi lượt hành khách, vẻ hoan hỉ lộ rõ. Bác bỏ lái xe cộ dắt anh mang đến trước khía cạnh hoạ sĩ: “Tôi giới thiệu với anh một hoạ sĩ lão thành nhé. Còn cô bé này là kĩ sư nông nghiệp. Anh gửi khách về công ty đi! Tuổi già buộc phải nước chè. Ở tỉnh lào cai đi mau chóng quá ko kịp uống. Anh hãy gửi ra loại món chè pha nước mưa thơm như nước hoa của im Sơn bên anh”.

Anh bạn trẻ đỏ mặt, luýnh quýnh cười: “Vâng! Mời họa sỹ và cô lên chơi! Nhà con cháu ở tê kìa! Lên dòng bậc cung cấp kia là tới đấy. Nước sôi đã tất cả sẵn, dẫu vậy để con cháu về trước một tí. Bác và cô lên tức thì nhé!”. Nói xong, anh ta chạy vụt đi, cũng nôn nóng vội kim cương như dịp đến. Tôi thầm nghĩ chắc chắn rằng anh ta về trước nhằm kịp thu vén nhà cửa. Nhỏ trai lẻ loi thường xuất xắc thiếu chống nắp.

Nhưng khi đến nơi, tôi kinh ngạc ồ lên một tiếng khi thấy anh ta vẫn hái hoa. Sau gần hai ngày ngồi ô tô, qua ngót tứ trăm cây số mặt đường dài phương pháp xa Hà Nội, giờ đây đứng trông mây mù ngang khoảng với mẫu cầu vồng kia, tôi lại gặp gỡ hoa lay-ơn, hoa thược dược… vàng, đỏ, tím, hồng… rực rỡ. Quên cả e thẹn, tôi chạy đến bên anh. Thoải mái và tự nhiên như sẽ quen nhau trường đoản cú lâu, anh trao bó hoa mang lại tôi và nói: “Tôi giảm thêm mấy cành nữa. Rồi cô mong lấy từng nào tùy ý. Cô cứ giảm một bó rõ lớn vào, cắt hết cũng được, nếu cô thích. Tôi trù trừ kỉ niệm nuốm nào cho thật long trọng ngày hôm nay. Chưng và cô là đoàn khách lắp thêm hai mang lại thăm công ty tôi từ Tết với cô là cô gái thứ duy nhất từ thủ đô hà nội lên tới nhà tôi từ bốn năm nay”. Anh ta đang nói to đều điều lẽ ra tín đồ ta chỉ nghĩ, điều ấy làm mang đến tôi cùng hoạ sĩ già cảm cồn thật sự. Tôi ôm bó hoa vào lòng rồi nhìn thẳng vào song mắt trong trắng của anh. Anh quệt cấp giọt mồ hôi trên sinh sống mũi, mỉm cười với hỏi nhỏ: “Cũng đoàn tụ phỏng?”. Tôi vâng khôn xiết nhẹ với gật đầu.

Bất chợt, anh tuyên bố hoàn thành tiết mục giảm hoa. Anh kể cho chúng tôi nghe về các bước hằng ngày của anh là quanh quẩn mặt mấy cái máy đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn đụng mặt đất… để ghi chép các thông tin, báo về trung tâm bằng máy bộ đàm. Trên cửa hàng ấy, trung trung tâm sẽ dự đoán thời tiết, phục vụ cho sản xuất và chiến đấu. Anh còn bảo là đêm hôm không yêu cầu nhìn máy, chỉ quan sát gió lay lá hay quan sát trời là rất có thể đoán được mây, được gió. Đêm nào anh cũng đề nghị ghi cùng báo về trung trung ương lúc một giờ đồng hồ sáng. Xách đèn ra vườn, gió và tuyết như chỉ chực đợi người là ào ào xô tới. Cái im lặng lúc đó thật dễ dàng sợ, nó như bị gió chặt ra từng khúc, cơ mà gió thì giống hầu hết nhát thanh hao lớn ý muốn quét mang vớ cả, ném bỏ lung tung… hầu hết lúc yên lặng lạnh cóng mà lại hừng hực như lửa cháy. Ngừng việc, trở vào, bắt buộc nào ngủ lại được.

Anh thanh niên xong xuôi nói. Hoạ sĩ nhoáng bối rối. Có lẽ rằng ông đã bắt gặp một con fan mà ông hy vọng được biết. Chỉ cần một nét hiện ra trên khuôn mặt người ấy là đủ xác minh một trung tâm hồn, khơi gợi một ý sáng tác, một nét mới đủ là giá trị một chuyến hành trình dài của ông.

Hoạ sĩ hào khởi giục anh bạn trẻ kể tiếp, cơ mà anh đựng giọng vui vẻ: “Báo cáo hết!”, rồi mời cửa hàng chúng tôi vào nhà uống trà. Hoạ sĩ hòn đảo mắt quan sát quanh căn nhà nhỏ và ngồi xuống ghế. Tòa nhà ba gian sạch sẽ, ngăn nắp. Một chiếc giường con, 1 bàn học, một giá chỉ sách. Tôi cho trước mẫu bàn học, lật coi bìa cuốn sách anh sẽ đọc dở rồi để lại như cũ. Anh rót nước mời chúng tôi. Hoạ sĩ già nhấp chén bát trà nóng toả mừi hương ngát, tỏ vẻ yêu thích thú, rồi tự tay rót thêm chén bát nữa cùng nói: “Ta thoả thuận cố này: Chuyện dưới xuôi, mười ngày nữa quay trở lại đây, tôi đang kể anh nghe. Tôi đã trở lại, hẹn danh dự đấy. Tôi cũng muốn biết cái im lặng lúc một giờ sáng chon von trên cao nó cố kỉnh nào. Bây giờ có cả ba chúng ta đây, anh hãy kể chuyện anh đi! Sao fan ta bảo rằng anh là bạn cô độc nhất nắm gian? Rằng anh “thèm” bạn lắm?”.

Anh bạn teen bật cười khanh khách, bảo đây là những từ bỏ của chưng lái xe. Chưng ấy nói vậy chưa đúng vì bạn anh sinh sống trạm để lên đỉnh núi Phăng Xi Păng cao cha nghìn một trăm tư mươi hai mét mới đúng là “một mình”. Cơ mà làm khí tượng thì ở cao như vậy mới là lí tưởng.

Rồi anh hạ giọng như chổ chính giữa sự: “Hồi không vào nghề, gần như đêm khung trời đen kịt quan sát kĩ new thấy một ngôi sao, cháu cũng suy nghĩ ngay ngôi sao 5 cánh kia lẻ loi một mình. Bây giờ làm nghề này, con cháu không nghĩ bởi thế nữa. Cùng khi ta có tác dụng việc, ta với các bước là đôi, sao gọi là 1 trong những mình được? Huống chi việc của cháu gắn sát với việc của bao anh em, bạn hữu dưới kia. Các bước của cháu khổ cực thế đấy, chứ chứa nó đi cháu bi tráng đến chết mất. Còn “thèm” tín đồ thì ai nhưng mà chả “thèm” hở bác? Mình hiện ra là gì? mình đẻ sinh sống đâu? Mình vì chưng ai mà làm việc? Đấy, con cháu tự nói cùng với cháu thay đấy. Bác lái xe đi về Lai Châu cứ đến đây dừng lại một lát. Không vào giờ “ốp” là cháu chạy xuống chơi, lâu dần dần thành lệ. Cháu bỗng nhiên tự hỏi: dòng nhớ xe, nhớ fan ấy thiệt ra là cái gì vậy? ví như là nỗi ghi nhớ phồn hoa đô thị thì xoàng. Cháu ở ngay tắp lự trong trạm hằng tháng. Chưng lái xe bao lần dừng, bóp bé toe toe, mặc, cháu can đảm nhất định ko xuống. Ấy thế là một hôm, chưng lái yêu cầu thân hành lên trạm cháu. Cháu nói: Đấy, bác cũng chẳng “thèm” người là gì?.

Anh con quay sang chú ý tôi: “Và cô cũng thấy đấy, cơ hội nào tôi cũng có người trò chuyện. Nghĩa là có sách ấy mà. Mọi cá nhân viết một vẻ”. Rồi anh say sưa kể về đa số đồng nghiệp của chính bản thân mình đang lặng lẽ ngày đêm góp sức cho đất nước. Theo ông thì họ xứng đáng quý biết bao!

Trong thời hạn ngắn ngủi, hoạ sĩ đã cấp tốc tay phác hoạ chân dung anh bạn teen vào sổ tay. Còn tôi, tôi cũng hiểu thêm về cuộc sống đời thường một mình kiêu dũng tuyệt đẹp của anh, về thế giới riêng của rất nhiều con người mà anh vừa kể. Tôi ao ước có một cái nào đó để tặng ngay anh, nói như anh là nhằm kỉ niệm cuộc gặp mặt gỡ quan trọng này. Một chiếc cỏn con nào đấy có thể biến thành một chút nhẹ dàng, một chút gan dạ trong cuộc sống đời thường của anh, ví dụ như cuốn sách hay món trang trí bé dại chẳng hạn. Nhớ tiếc thay, trong túi xách tay của tôi bây giờ chẳng bao gồm một đồ gì như thế!

“Trời ơi! chỉ với năm phút!”. Anh giới trẻ kêu lên tiếc rẻ. Anh chạy ra sau bên rồi trở vào ngay, tay cầm một cái làn. Hoạ sĩ già cũng tặc lưỡi, miễn cưỡng đứng dậy. Tôi để lại loại ghế, nhàn rỗi đến nơi ông. Anh giới trẻ nhắc rằng tôi chẳng chú ý chiếc khăn mùi xoa với đưa mang đến tôi. Tôi nhận lấy dòng khăn rồi cấp quay đi. Đến bậu cửa, ông hoạ sĩ chụp mang tay anh rung lắc mạnh: “Tôi đang quay trở lại. Chắc hẳn rằng thế. Tôi làm việc với anh không nhiều hôm, được chứ?”. Đến lượt tôi chìa tay ra đến anh nắm, cẩn trọng, rõ ràng như tín đồ ta trao đến nhau một cái gì chứ chưa hẳn là cái bắt tay rồi chú ý thẳng vào đôi mắt anh với nói lời từ biệt. Anh ấn vào tay hoạ sĩ dòng làn đựng trứng gà, bảo là dành riêng cho shop chúng tôi và chưng lái xe, xin lỗi không tiễn được vì đã đi vào giờ làm việc. Anh mỉm cười kính chào và dặn hoạ sĩ ghi nhớ quay trở lại.

Tôi với hoạ sĩ cách xuống đến mặt đường, ngước chú ý lên thì ko thấy trơn anh đâu nữa. Chắc hẳn rằng anh đã vào trong nhà hoặc ra vườn khí tượng. Hoạ sĩ xách làn trứng, còn tôi ôm bó hoa to. Thời điểm này, nắng đã mạ bội bạc cả bé đèo, đốt cháy rừng cây hừng hực như một bó đuốc lớn. Chúng tôi lững thững trở về phía chiếc xe. Hoạ sĩ lẩm bẩm: “Thanh niên bây chừ lạ thật! Các cả nhà cứ như thể con bướm. Mà new mười một giờ, đang đi tới giờ “ốp” đâu? nguyên nhân anh ta không tiễn mình cho tận xe pháo nhỉ?”. Tôi liếc nhìn ông, từ bỏ dưng trong tâm địa hồi hộp nhưng mà vẫn giữ im lặng. Gồm lẽ, không khi nào tôi quên cuộc chạm mặt gỡ bất thần và đặc trưng này.

Đóng vai cô kĩ sư kể lại cuộc chạm chán gỡ cùng với anh tuổi teen – mẫu 10

Là cô bé gốc Hà Nội, vừa xuất sắc nghiệp đh nông nghiệp, tôi lên nhận công tác ở Lai Châu. Cũng như lớp tuổi trẻ việt nam những năm 70, tôi hết sức háo hức ý muốn đóng góp công sức của con người của mình mang đến đất nước. Vào cuộc hành trình, tôi đã tất cả cuộc gặp gỡ nói chuyện với một tín đồ lao rượu cồn trí thức trẻ. Những suy xét của anh ấy đã cho tôi gồm thêm thừa nhận thức bắt đầu về cuộc sống, cống hiến.

Nhớ lại, một trong những ngày đường mang đến Lai Châu, tôi ngồi cạnh một người họa sĩ lão thành – một người xuất sắc bụng, lao động nghệ thuật nghiêm túc, quyết định đi thực tiễn để tìm đề bài sáng tác trước lúc về hưu. Khi xe chạy qua Sa Pa, shop chúng tôi say mê ngắm nhìn và thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên với số đông rặng đào, hàng thông rung tít trong nắng, phần đa cây tử tởm nhô đầu màu sắc hoa cà lên trên màu xanh lá cây của rừng. Thời điểm xe dừng lại để lấy nước và cho quý khách nghỉ ngơi trong ba mươi phút, chưng lái xe cộ bảo sẽ reviews với cửa hàng chúng tôi “một bạn cô độc nhất thay gian”. Đó là 1 trong những thanh niên hai mươi bảy tuổi, khoảng vóc nhỏ bé nhỏ, làm công tác khí tượng kiêm vật dụng lí địa cầu trên đỉnh lặng Sơn cao nhị ngàn sáu trăm mét. Anh sống cô đơn giữa tư bề cây xanh và mây mù giá lẽo. Lúc mới lên có tác dụng việc, không quen, “thèm người” quá nên anh đã cần sử dụng cây ngáng đường mang đến xe dừng lại để trò chuyện với đa số người. Anh gửi biếu chưng lái xe cộ củ tam thất bởi vì biết bà xã bác bị ốm, lúc bác trao đến anh quyển sách sở hữu hộ, tôi thấy anh mừng quýnh. Bác bỏ lái xe pháo giới thiệu công ty chúng tôi với anh và đề nghị anh mời chúng tôi lên thăm khu vực ở và thao tác của anh. Vừa lên tới mức nơi, tôi tưởng ngàng trước vườn cửa hoa anh trồng cùng với muôn sắc màu. Không kìm chế nỗi ham mê thú, tôi chạy lại bên anh. Bạn thanh niên cũng rất tự nhiên, cắt tặng kèm tôi một bó hoa to lớn với lòng hiếu khách bởi tôi là cô gái thứ duy nhất từ tp. Hà nội lên tới bên anh từ bốn năm nay.

Anh quyết định:

– Thôi chấm dứt tiết mục hái hoa. Đã mất năm phút rồi. Con cháu sẽ nói đến mình trong thời điểm phút. Còn hai mươi phút, bác bỏ cho con cháu nghe chuyện, con cháu thèm nghe chuyện bên dưới xuôi lắm.

Rồi anh kể về công việc anh đang đảm đương với việc đo gió, đo mưa, chấn cồn mặt đất, dự báo thời tiết, phục vụ sản xuất, chiến đấu. Công việc của anh thiệt gian khổ, độc nhất là thời gian về đêm, luôn đối mặt với gió, tuyết với sự lặng yên thật dễ dàng sợ. Tôi thiệt sự bị thu hút vào mẩu truyện anh kể. Hốt nhiên anh giới hạn lại, nhắc về thời gian mà so với anh rất quý vào cuộc gặp gỡ gỡ này:

– còn tồn tại hai mươi phút thôi, mời bác bỏ và cô vào trong nhà uống nước trà và đề cập cho con cháu nghe chuyện bên dưới xuôi.

Chúng tôi theo anh. Căn nhà ba gian của anh thật sạch ngăn nắp cùng với sổ sách, biểu đồ, thống kê, máy cỗ đàm. Bác họa sĩ đề nghị anh nhắc tiếp công việc của anh, rằng sao mà bạn ta điện thoại tư vấn anh là tín đồ cô độc nhất núm gian. Anh cười cợt khanh khách:

– Đó là tự ngữ của bác bỏ lái xe. 1 mình thì thằng bạn trên đỉnh Phăng Xi Păng mới một mình hơn cháu. Cháu từng nghĩ về : Mình có mặt là gì, mình đẻ nghỉ ngơi đâu, mình do ai làm việc. Các bước của cháu gian khổ nhưng cất nó đi cháu bi hùng chết mất. Cháu không còn cảm thấy cô đơn vì đã gồm sách có tác dụng bạn. Vả lại có lần cháu phát hiện tại một đám mây khô góp không quân ta hạ những phản lực Mĩ. Từ bỏ đó cháu thấy bản thân thật hạnh phúc.

Lắng nghe anh nói nhưng mà lòng tôi xúc động. Tôi đã thấu hiểu rồi. Đâu yêu cầu đi ra chiến mặt trận tiêu diệt giặc Mĩ new là sinh sống đẹp. Cuộc sống thường ngày lao rượu cồn của anh đầy chân thành và ý nghĩa đối với đất nước. Chao ôi, khi con fan tìm ra được chân thành và ý nghĩa của các bước thì bạn ta không hề ngại gian khổ nào cả. Cuộc chạm chán gỡ này đã mang lại tôi thêm ý thức về ra quyết định đến Lai Châu của mình, tôi sẽ đồng ý nhiệm vụ được phân công cho dù có gặp gỡ muôn vàn cực nhọc khăn. Tôi âm thầm đặt dòng khăn tay vào một trong những quyển sách của anh xem như kỉ niệm, tình cảm quý mến mà tôi giành riêng cho anh. Dường như cùng đồng cảm giác với tôi, bắt buộc bác họa sĩ đã ý kiến đề nghị vẽ anh. Thật bất ngờ, anh đã nhã nhặn từ chối:

– Không, không, đừng vẽ cháu. Để cháu reviews với bác những người dân khác xứng đáng hơn cho bác vẽ.

Anh nói về tín đồ kĩ sư trồng rau, kiên trì xem ong thụ phấn hoa su hào rồi sau đó, tự bản thân làm vậy cho ong, tạo nên được một loạt cây su hào đạt năng suất cao, fan cán bộ lập phiên bản đồ sét, mười năm không trở lại thăm nhà, sợ hãi nhỡ gồm sét lúc vắng khía cạnh mình. Cố đấy, Sa pa tuy yên ổn lẽ, nghe nói tên fan ta vẫn nghĩ mang lại chuyện nghỉ ngơi ngơi lại sở hữu những con bạn làm việc âm thầm cống hiến cho đất nước.

– Trời ơi, còn có năm phút!

Anh giới trẻ nói to, giọng đầy tiếc nuối rẻ, bác họa sĩ cũng tặc lưỡi đứng dậy. Anh call to cho tôi trở lại nhận chiếc khăn tay mà không biết tôi cố kỉnh tình tặng anh, khiến tôi xấu hổ vô cùng với chưng họa sĩ. Chúng tôi tạm biệt nhau trong niềm luyến tiếc. Tôi bắt tay và quan sát thẳng vào đôi mắt anh, tầm nhìn của người yêu dấu một vẻ đẹp trọng điểm hồn cơ mà rất tiếc rất khó có thể gặp gỡ lại. Chưng họa sĩ khẳng định sẽ trở về thăm anh. Anh thanh niên tặng chúng tôi một làn trứng con kê rồi không tiễn chân vị bận đi ốp. Công ty chúng tôi hiểu anh cũng như chúng tôi không mong mỏi chia tay, tía mươi phút chat chit quá ngắn ngủi. Dẫu vậy trong khoảng thời gian ngắn này, tôi đã nhận được ra được chân dung của anh tuổi teen – vượt trội cho lớp trẻ vn trong nghành xây dựng non sông với phần lớn phẩm chất tốt đẹp: yêu nghề, mê say với công việc, hiếu khách, lưu ý đến người không giống và khôn cùng khiêm tốn.

Cuộc chạm chán gỡ vô tình với bác họa sĩ và anh bạn teen để lại dấu ấn thâm thúy trong cuộc đời tôi. Anh giới trẻ đã tạo nên tôi cảm thấy yêu đời hơn, ân cần hơn trong công việc. Chân dung anh bạn teen mà bác họa sỹ vẽ chắc chắn rằng sẽ mang đến cho thẩm mỹ và nghệ thuật và mang lại đời sống một mẫu tín đồ lí tưởng sống mãi mãi theo thời gian.

Đóng vai cô kĩ sư đề cập lại cuộc chạm chán gỡ cùng với anh giới trẻ – mẫu 11

Sau khi ra trưởng, tôi một cô kĩ sư trẻ vẫn mông lung với phần nhiều dự định, công việc trong tương lai nhưng mà vì tất cả cuộc chạm chán gỡ quan trọng đặc biệt mà tôi đang tìm ra ước mơ của mình. Đó là trong một chuyến công tác thứ nhất đển Sapa, tôi vẫn được chạm mặt và thì thầm với một anh thanh niên trên đỉnh im Sơn. Cuộc chạm chán ấy đã in đậm trong lòng trí tôi mang đến tận bây giờ.Hôm đó là một trong ngày nắng và nóng trên Sa pa tôi đi cùng với bác họa sĩ lên đến đỉnh im Sơn thì nghỉ ngơi chân. Cũng chủ yếu ở đó tôi gặp mặt một anh thanh niên. Bác họa sĩ nói anh tuổi teen là anh vô cùng thèm người, thèm nghe tiếng bạn nói, thèm được nói. Bởi trên đó là đỉnh lặng Sơn cao cho 2600m đề xuất ít fan qua lại chỗ đây. Anh nói chuyện với công ty chúng tôi rất hồ hởi và quý người, nói cho cửa hàng chúng tôi về công việc, cuộc sống của anh ở chỗ đây. Anh đã rất thân mật mời công ty chúng tôi lên nhà anh chơi, vậy là tôi theo chưng họa sĩ đã nhận lời và lên đến nơi anh ở. Lên đến mức nơi cửa hàng chúng tôi thấy không gian tràn ngập sắc hoa bùng cháy và anh giới trẻ đang ôm một bó hoa thật to, mỉm cười nhìn chúng tôi.

Quên mất sự ngập xong xuôi ban đầu, tôi chạy lại mặt anh và nhận đem bó hoa thoải mái và tự nhiên như những người dân bạn. Anh nói to lớn và ví dụ những ý nghĩ về chân thành không nhiều người nghĩ với càng ít bạn nói ra: bó hoa đó nhằm kỉ niệm mang lại lần chạm mặt gỡ vô tình mà trang trọng này. Tình cờ tôi cảm xúc anh thật ngay gần gũi. Anh say sưa đề cập về quá trình của mình. Các bước của anh đối chọi điệu, lặp đi lặp lại hàng ngày mà khổ cực lắm. Anh nhắc về phần đông đêm 1h sáng sủa lạnh mang đến buốt da buốt thịt, rất nhiều khoảnh khắc lặng im của núi rừng cùng sự đáng sợ của gió cùng mưa tuyết. Anh vẫn làm việc đều đặn và cả quyết chống lại cái thời tiết lạnh lẽo căm căm của Sapa bằng tất cả tình yêu quá trình và ý thức tự giác, kỉ luật, trách nghiệm với nghề.

Chúng tôi quan sát quanh ngôi nhà đất của anh, đó là ngôi nhà của một fan cô độc sao nó thật sạch sẽ và gọn gàng vô cùng, đủ biết người chủ là con người dân có nếp sống ngăn nắp và khoa học. Anh không có khá nhiều vật dụng nhưng giá sách gây mang lại tôi một sự tò mò và hiếu kỳ đặc biệt. Anh ắt hẳn bắt buộc là con người có tâm hồn đẹp với đầy mộng mơ. đa số tâm sự tình thực của anh, chổ chính giữa sự về công việc, về sự việc cô 1-1 mà anh từng suy nghĩ đến, về lẽ sống với lý tưởng sinh sống anh sẽ chọn, cả mẩu truyện về ông kỹ sư vườn rau củ hay bạn bè nghiên cứu phiên bản đồ sét. Đó lại là một trong những thanh niên khiêm tốn, dễ gần.

Tôi muốn tặng kèm lại mang lại anh một vật nào đấy nên kẹp lại chiếc khăn mùi hương soa vào cuốn sách của anh. Cái khăn sẽ kỉ niệm gặp mặt gỡ ngắn ngủi cơ mà đáng lưu giữ này. Vậy tuy vậy trong giờ phút chia tay, chắc rằng không đọc được tấm thực bụng tôi gửi lại, anh trả cho tôi cái khăn và không bao giờ quên nói lời chào.

Cuộc gặp gỡ đó đã diễn ra từ lâu với giờ tôi cúng như anh có tác dụng những quá trình thầm lặng như vậy. Người bạn teen ấy chắc hẳn rằng tôi đã chẳng khi nào gặp lại mà lại dấu ấn về anh vẫn còn đó vẹn nguyên như ngày hôm qua.

Đóng vai cô kĩ sư nhắc lại cuộc gặp gỡ với anh thanh niên – mẫu 12

Từ những chuyến hành trình xa, con fan ta luôn học thêm được không ít điều mới, bao gồm thêm nhiều ra quyết định quan trọng, và đôi lúc những chuyến hành trình cũng tất cả thể chuyển đổi cả cuộc sống ta. Năm ấy, tôi là một trong những cô kĩ sư nông nghiệp trồng trọt trẻ vừa mới ra trường không bao lâu, đang chuẩn bị nhận công tác ở Lai Châu phải tôi hào khởi đón chờ quá trình mới để rất có thể đóng góp cho quốc gia tuy nhiên tôi vẫn còn đó nhiều mơ hồ cùng bất định. Trên chuyến xe mang lại chỗ nhận câu hỏi làm, tôi sẽ được gặp gỡ và truyện trò cùng bác bỏ lái xe với một ông họa sĩ lão thành. Trong chuyến du ngoạn qua Sa page authority ấy, tôi với ông họa sỹ đã gặp gỡ được một anh tuổi teen mà mãi sau đây tôi vẫn nhớ. Anh là tín đồ đã để cho tôi thêm kiên cường và quyết chổ chính giữa hơn với ý định của mình.

Trên chuyến đi, số chỗ ngồi của tôi gần kề một bạn họa sĩ, ông ấy đang ngồi thủ thỉ với bác lái xe cộ một khoảng thời hạn trước khi công ty chúng tôi đi qua Sa Pa. Form cảnh khi đó hiện lên đẹp mắt một cách kì lạ, khiến cửa hàng chúng tôi ngay lập tức kết thúc cuộc rỉ tai mà chăm sóc thưởng thức cảnh vật. Hôm ấy, nắng nóng len cho tới như mong đốt cháy cả rừng cây, mọi cây thông chỉ quá cao đầu rung tít trong cơn gió và đều cây tử kinh thỉnh thoảng lại nhô dòng đàu màu hoa cà lên loại nền xanh của khu vực rừng. Mây bị nắng và nóng xua, từng cục từng viên cuộn tròn lăn trên các vòm lá ướt đãm sương, chui cả vào gầm xe. Giữa thời gian ấy, xe hốt nhiên dừng sít lại. Tức thì lúc, mọi người nhốn nháo, bác lái xe xướng to cho hồ hết người dừng lại để ngủ ngơi, rồi bác bỏ dẫn tôi và ông họa sỹ đến ra mắt về một anh bạn teen 27 tuổi sống và thao tác trên đỉnh núi lặng Sơn, rất gần gụi và thân mật và gần gũi mà chưng cho là cô độc nhất trần gian và hết sức “thèm người”. Bác bỏ ấy đinh ninh rằng nạm nào ông họa sĩ cũng thích hợp vẽ hắn.

Tôi đứng nghe chưng nói cho đến khi một bóng fan có dáng vóc thấp bé bỏng tiến tới, khuôn khía cạnh anh rạng rỡ dúi củ tam thất trong tay cho chưng lái xe cộ vì vợ ông vừa bé dậy. Tôi cảm xúc xao xuyến bởi tấm lòng thân yêu của anh. Thì ra đấy là người cô độc nhất rứa gian, đó là một thanh niên làm công tác khí tượng kiêm vật dụng lí địa mong trên đỉnh lặng Sơn cao nhì ngàn sáu trăm mét. Anh sống cô đơn giữa bốn bề cây trồng và mây mù rét lẽo. Lúc bắt đầu lên có tác dụng việc, không quen, “thèm người” quá buộc phải anh đã dùng cây ngáng đường cho xe tạm dừng để trò chuyện với mọi người. Lúc bác bỏ lái xe gửi quyển sách như